Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Trước mắt không có gì đáng để làm phiền Bảo Vương? Chẳng lẽ Mục Long bị ngu sao? Cơ hội như vậy vô cùng hiếm thấy, thực hiện chậm một khắc cũng là một loại dày vò.  

             "Mục Long, hắn thật biết nhẫn nhịn...", mọi người không khỏi lo lắng thay Mục Long.  

             Nghe nói như vậy, Bảo Vương cũng cảm thấy bất ngờ. Ông ấy hơi kinh ngạc nói: "Mục Long, ngươi phải suy nghĩ cho kĩ, ngươi chắc chắn không có chuyện gì cần bổn tọa giúp sao?"  

             "Giống như lời bọn họ nói, dù ngươi muốn bổn tọa thu nhận ngươi làm đệ tử, giúp ngươi luyện chế thần binh, bổn tọa cũng không từ chối".  

             "Huống hồ, nếu bổn tọa nhớ không nhầm, một tháng sau ngươi sẽ phải quyết đấu với đệ tử của Pháp Vương - Lâm Cảnh Thiên. Đến khi ấy, ngươi có còn sống hay không, có thể tiếp tục ở lại Tiêu Dao Thần Tông hay không, cũng còn chưa biết được", Bảo Vương nhắc nhở.  

             Nghe vậy, ánh mắt Mục Long trong suốt, hắn bình tĩnh trả lời: "Ý tốt của Bảo Vương tiền bối, đệ tử ghi nhớ trong lòng, nhưng tiền bối đạo hạnh cao thâm khó lường, dựa vào cảnh giới của đệ tử hôm nay, dù có trở thành đệ tử của tiền bối, thì cũng đã thế nào chứ? Một bước lên mây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, chuyện tu hành, vẫn cần tự mình bước từng bước".  

             "Còn về tuyệt thế thần binh, cuối cùng cũng chỉ là vật ngoài thân. Huống hồ, tội không ở người mà ở ngọc. Dựa vào thực lực của đệ tử hôm nay, dù trên người có mang tuyệt thế thần binh, thì cũng chỉ là họa chứ không có phúc".  

             "Một tháng sau ta sẽ quyết đấu với Lâm Cảnh Thiên, dù cảnh giới của ta hiện nay còn thấp, nhưng ta tin rằng, cường giả thật sự không phải do có một sư tôn mạnh, mà do hắn có thể chiến thắng một đối thủ mạnh. Nếu như ngay cả một bại tướng dưới tay ta mà ta cũng không thể thắng được, thì cũng không xứng được tiền bối nâng đỡ!"  

             Mục Long nói âm vang có lực, rất khí phách, vang khắp nơi.  

             Mọi người đứng trong sân vây xem, hiểu được ý mà Mục Long nói thì đều xúc động, tự thẹn bản thân không bằng. Làm người nông cạn, không rõ ý người khác, cười hắn liều lĩnh, cười hắn ngu si!  

             Nhưng đối với cái nhìn của người khác, xưa nay Mục Long đều không quan tâm.  

             Hắn là thiếu niên nên có thể liều lĩnh, lòng hắn cao hơn trời, nên hắn ngu si.  

             "Thôi, nếu ngươi đã quyết ý, bổn tọa cũng không ép buộc. Bình sinh bổn tọa không dễ dàng hứa hẹn điều gì, nhưng hôm nay bổn tọa hứa với ngươi, chỉ cần ngươi còn sống trên thế gian này một ngày, thì lời của bổn tọa nói vẫn còn hiệu lực!"  

             Dứt lời, Bảo Vương vẫy cây phất trần, bay đi, coi như đã đồng ý với thỉnh cầu của Mục Long.  

             "Cung tiễn tiền bối!", Mục Long hành lễ bái biệt.  

             Giữa mây mù mờ mịt, Bảo Vương quay đầu lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười cao thâm khó lường: "Tâm tính người này không hề tầm thường, sau này nhất định có triển vọng. Chỉ là, có thể vượt qua kiếp nạn tháng sau hay không, còn phải xem vận mệnh của hắn..."  

             ...  

             Sau đó, tông môn bắt đầu thưởng cho mười người đứng đầu trong cuộc thí luyện lần này. Trong mười vị trí, có bảy cái đã bị nhóm Mục Long giành được.  

             Trong đó, Mục Long, Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung là ba người đứng đầu, được thưởng Cửu Văn Tụ Hồn đan, Lục Văn Tụ Hồn đan, và Tam Văn Tụ Hồn đan.  

             Đứng thứ tư là Kim Bá Thiên, phía sau còn có Dạ Tuyết và ba nữ nhân, được thưởng Uẩn Hồn đan, nhưng số lượng giảm dần theo thứ tự, có điều giá trị vẫn không thể khinh thường.  

             Tuy nhiên, Sở Tùy Duyên, Mặc Linh Lung và Kim Bá Thiên đều đã đột phá Ngự Hồn cảnh. Đối với bọn họ, số đan dược này không có tác dụng gì lớn, bọn họ muốn đưa cho Mục Long.  

             Nhưng hắn lại nói đó là phần thưởng của bọn họ, mà bọn họ cũng chỉ mới đột phá Ngự Hồn cảnh, cần củng cố cảnh giới.  

             Hơn nữa, Mục Long đã có được Cửu Văn Tụ Hồn đan, còn có rất nhiều Hồn Anh quả, nên cũng không nhận đan dược của bọn họ.  

             Dựa theo quy định của Tiêu Dao Thần Tông, tu vi đột phá Ngự Hồn cảnh, có thể tấn thăng thành đệ tử nội môn, ở trong nội môn.  

             Tông môn sẽ mở động phủ, ban thưởng linh quyết, dốc sức đào tạo cho đệ tử nội môn. Dù sao, những người Ngự Hồn cảnh đều được gọi là chân nhân, nếu để ở bên ngoài, chỉ cần một người cũng có thể khai sáng một gia tộc trăm năm.  

             Hôm nay, dù Mục Long đã có thực lực sơ kỳ của Ngự Hồn cảnh, nhưng đối với cảnh giới, hắn vẫn là Bích Cung cảnh, nên thân phận của hắn vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn, không thể không chia tách với ba người kia.  

             Sau khi từ biệt, Mục Long đi cùng Tượng Vương. Trên thực tế, lần đầu tiên Mục Long thể hiện bản lĩnh, đã một mình gặp Tượng Vương.  

             Sâu bên trong Tiêu Dao Thần Tông có một dãy núi lớn đứng sừng sững, nhìn bề ngoài rất quái dị, trông như một con voi đang ngửa đầu thét lớn, nên được gọi là đỉnh Vạn Tượng.  

             Trên đỉnh núi Vạn Tượng có một cung điện, nguy nga hùng vĩ, giăng đầy cấm chế. Đó chính là Tượng Vương cung, là chỗ ở thường ngày của Tượng Vương.  

          

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK