Mặc dù không có cách nào giải thích được vì sao Mục Long lại mạnh như thế, nhưng bọn họ biết hắn đã mạnh vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, cũng không phải là người mà hai người đủ khả năng chống lại.
"Vì kế hoạch hôm nay, chỉ khi sáu cao thủ Ngự Hồn cảnh chúng ta cùng nhau kết hợp mới có khả năng giết chết Mục Long!"
"Không phải các ngươi đều muốn chia cắt thứ trên người Mục Long sao? Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, dù sao hắn cũng là Bích Cung cảnh, cho dù có mạnh đến thế nào cũng sẽ có nhược điểm, nếu như để qua hôm nay, vậy thì khó mà nói".
"Hơn nữa hai người chúng ta tự nguyện thề, nếu như có thể giết được Mục Long, tất cả đồ trên người hắn đều thuộc về bốn người các ngươi!"
Hai người Tống Lăng Kiệt và Tào Diệp biết được mình không địch lại Mục Long, cũng chỉ có thể lôi kéo đồng minh, cho dù như thế nào, bọn họ cũng tuyệt đối không cho phép Mục Long sống sót, nếu không đó chính là không chịu trách nhiệm với mạng sống của mình.
"Chuyện này... Tống Lăng Kiệt, Tào Diệp, hai người các ngươi đúng là súc sinh, đừng có mà ngậm máu phun người, ông đây nói muốn chia cắt đồ của Mục Long từ bao giờ vậy?"
"Ta vốn đã ngưỡng mộ Mục Long từ lâu, hôm nay được gặp cũng xem như đền bù mong muốn trong lòng, muốn bắt ta ra tay với hắn, đây quả thực là muốn ta làm trái lại đạo tâm của ta, các ngươi đúng là độc ác!"
Một người Ngự Hồn cảnh trong đó nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, vừa chửi rủa vừa né qua một bên.
Nói đùa sao, hai cái tay kia của Mục Long ngay cả linh khí còn có thể tuỳ tiện phá hủy, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi, hơn nữa không biết hắn còn có thủ đoạn gì nữa, đối chiến với loại người này chẳng bằng tự sát cho rồi.
Sâu kiến còn ham sống tạm bợ, càng là kẻ mạnh thì càng sợ chết, hắn ta vừa mới đột phá Ngự Hồn cảnh, còn muốn sống thêm vài năm.
Ba cường giả Ngự Hồn cảnh khác nghe vậy cũng lần lượt thay đổi sắc mặt, chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, hận không thể bóp chết Tống Lăng Kiệt và Tào Diệp.
Đây không phải là hại người sao? Ngươi muốn chết thì cứ chết, đừng kéo theo chúng ta!
Vốn dĩ bọn họ nghĩ có thể vớt được vài thứ từ trên người Mục Long, nhưng trong nháy mắt chứng kiến thực lực kinh khủng của Mục Long, bọn họ đã từ bỏ suy nghĩ này.
Lúc đầu bọn họ còn suy nghĩ làm thế nào để xin lỗi Mục Long, cầu xin hắn rộng lượng, kết quả hai tên ngu ngốc này đúng là hết chuyện để nói, lại bảo bọn họ cùng nhau giết hắn, đây không phải cố tình đẩy bọn họ vào hố lửa sao?
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ba người khác cũng không nhiều lời, lúc này vọt sang một bên để phân rõ giới hạn, thái độ cực kỳ rõ ràng.
"Hai người các ngươi là tên điên từ đâu đến mà lại mặt dày vô sỉ như thế, lòng kính trọng của ta với Mục Long sư huynh giống như nước hồ Ma Diễm này vậy, sâu không thấy đáy, há có thể để các ngươi châm ngòi?"
Cách xưng hô của mấy người kia với Mục Long đều biến thành Mục Long sư huynh.
"Các ngươi... Các ngươi..."
Nghe như thế, Tống Lăng Kiệt và Tào Diệp suýt nữa bị tức ngất đi, nói đến việc mặt dày vô sỉ, chỉ sợ người mặt dày vô sỉ chân chính là bốn người này mới đúng.
Lúc trước còn kêu gào muốn chia cắt bảo vật trên người Mục Long thế nào, vậy mà nháy mắt đã lật mặt nhanh hơn cả lật sách.
"Coi như các ngươi hung ác!", hai người cắn răng, căm hận nhìn bốn người này.
Sau đó lại nói với Mục Long: "Thằng nhãi Mục Long, coi như ngươi lợi hại, hôm nay không có cách nào giết ngươi là tài nghệ của chúng ta không bằng, nhưng mặc dù chúng ta không giết được ngươi, ngươi cũng không có cách nào làm gì được chúng ta!"
"Đợi đến khi hai người chúng ta tìm tới hai vị sư huynh Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ, cùng nhau bắt tay, đó chính là ngày chết của ngươi!", bọn họ đã xác định lúc trước Mục Long chỉ dựa vào linh phù, điều này trong mắt Ngự Hồn cảnh hoàn toàn không đáng để lo.
"A, các ngươi có thái độ gì thế? Dám nói chuyện với Mục Long sư huynh như vậy?", hai người vừa dứt lời liền bị một vị đệ tử Ngự Hồn cảnh quát lớn, dáng vẻ y như chó săn của Mục Long.
"Mục Long sư huynh, hai người này vô lễ với ngươi như thế, có cần ta ra tay hay không...", ý định lấy lòng Mục Long của người này vô cùng rõ ràng.
Nghe thấy thế, hắn cong khóe miệng cười, biết rõ bốn người này cũng không phải người tốt lành gì, chỉ là gió chiều nào theo chiều nấy thôi, nếu như hôm nay người thất bại là hắn, bốn người này cũng sẽ đối xử với hắn như vậy, đây chính là lòng người.
Cái gọi là đưa tay không đánh người mặt cười, nếu bốn người đã chịu cúi đầu, hắn cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, khoan dung độ lượng thôi.
"Không cần, có đôi khi so với việc để người bên ngoài ra tay, chẳng bằng để mình tự làm cho thoải mái, nhất là việc giết người".
Lúc nói lời này, Mục Long cong khóe miệng nở một nụ cười lạnh, ngay sau đó trên người hiện ra từng luồng sức mạnh Phong Lôi, thân thể trực tiếp phi lên trên không.
Mục Long đứng trên hư không, còn cao hơn cả vị trí của Tống Lăng Kiệt và Tào Diệp, nhìn từ trên cao xuống với vẻ mặt kiêu ngạo, phía sau là Phong Lôi Song Dực hai màu tím đen đang vỗ, khiến cho hắn nhìn như chiến thần giáng thế.
Giờ phút này, mọi người đều thấy rõ nguyên nhân khiến Mục Long có thể bay trên không lúc trước thì hoàn toàn choáng váng.
"Cánh?"
"Điều này sao có thể? Người cũng có thể mọc ra cánh ư?"
Nhưng Mục Long lại hoàn toàn không để ý, chỉ kiên quyết nói: "Ta nói rồi, muốn để các ngươi chứng kiến thực lực của ta, mấy cái lúc trước vẫn chưa tính là gì cả".
"Cái gì?"
Lời này lọt vào tai đám người phía dưới lại gây ra một trận xôn xao.