Theo như gã được biết, trong truyền thừa thượng cổ mà Giang Thiên Tứ lấy được có hai pháp bảo rất lợi hại, đó là Thất Sát Diệt Hồn Trùy và La Sát Đồng Tử. Hai thứ này đều là chí bảo đầy sát khí của Thất Sát Điện thời thượng cổ.
Bàn về phẩm cấp thì Thất Sát Diệt Hồn không dưới huyền khí tuyệt phẩm, hơn nữa còn là bảo vật chuyên xóa bỏ thần hồn của tu sĩ, sức công phá rất lớn.
Còn La Sát Đồng Tử được luyện chế từ tim cây đào vạn năm mọc ở nơi chứa khí âm sát, chính Giang Thiên Tứ cũng không biết phẩm cấp của nó thế nào nhưng chắc chắn đó không phải bảo vật tầm thường.
Tiếc thay, dù sao Giang Thiên Vũ vẫn còn trẻ, chưa trưởng thành, kiến thức còn hạn hẹp, không biết nhìn pháp bảo nói gì là biết uy lực của bảo vật này nên sử dụng một cách tùy tiện, tự nhiên khi không Mục Long được hời.
Tuy nhiên, Giang Thiên Tứ không phải Giang Thiên Vũ, gã quyết không để bảo vật như thế rơi vào tay người ngoài.
May sao bí bảo sát phạt của Thất Sát Điện được luyện chế bằng phương pháp đặc biệt, khả năng che giấu rất cao, người bình thường rất khó nhận ra phẩm cấp của nó.
Vì vậy gã không thể rút dây động rừng, chỉ hi vọng Mục Long cảnh giới nhỏ, tầm mắt hạn hẹp, không biết giá trị của hai món bảo vật này.
Nếu không thì không ai ngu ngốc chắp tay tặng bảo bối trong túi mình cho người khác cả.
Thật ra Giang Thiên Tứ đã đoán đúng, sau khi lấy được hai món đồ này về tay, ngoài việc từng sử dụng Thất Sát Diệt Hồn Trùy mấy lần ra thì Mục Long không nghiên cứu sâu thêm.
Thứ nhất là hắn chú trọng tăng cường thực lực của bản thân, không muốn ỷ lại pháp bảo, thứ hai là cách để khởi động nó quá rắc rối, Mục Long thì không có thần hồn, cũng không rảnh mà nghiên cứu.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ giao hai thứ đó ra dễ dàng.
Giang Thiên Vũ là kẻ thù, nhiều lần muốn đẩy hắn vào chỗ chết, sau khi giết gã thì đồ của gã thành chiến lợi phẩm của mình thôi, đây là điều quá hiển nhiên với Mục Long.
Huống gì cho dù hắn không cẩn thận nghiên cứu hai thứ đó thì vẫn nhận ra uy lực của chúng trong trận chiến lúc trước.
Sau khi giết Giang Thiên Vũ, Mục Long có được rất nhiều chiến lợi phẩm nhưng Thất Sát Diệt Hồn Trùy và La Sát Đồng Tử là những thứ hắn thấy có giá trị nhất.
Ngay thời điểm Giang Thiên Tứ đề nghị lấy lại hai món di vật của Giang Thiên Vũ, Mục Long đã nhạy bén nghĩ ngay tới hai thứ đó. Giang Thiên Tứ có ý đồ khác!
Có điều gã nhịn cơn giận để nói ra chuyện này ngay trước mắt bao người đích thị là để khiến Mục Long không thể từ chối, nếu không hắn sẽ thành kẻ nhẫn tâm, không biết cảm thông cho người khác.
Đương nhiên Mục Long biết điều đó, mà đã thông hiểu được suy nghĩ của Giang Thiên Tứ thì tất nhiên cũng có cách đối phó rồi.
Hắn nhìn Giang Thiên Tứ, hỏi ngay: "Ngươi là huynh trưởng của Giang Thiên Vũ, chẳng lẽ không biết thù oán giữa ta và hắn?"
"Có biết đại khái. Ta từng khuyên nó rồi nhưng Thiên Vũ cố chấp từ nhỏ, không chịu nghe lời ta nói, thế là rơi vào kết cục mình thì chết, đạo hạnh thì tiêu tan. Nhưng chết rồi thì tất cả chỉ là mây bay, chắc hẳn với con người Mục Long sư đệ thì một số việc đã buông xuống rồi nhỉ?'
"Thù oán giữa ta và Giang Thiên Vũ đã được xóa bỏ kể từ khi hắn chết rồi", Mục Long bình tĩnh nói.
"Thế thì dễ rồi. Chắc chắn sau khi Thiên Vũ chết nhiều thứ của nó đã rơi vào tay Mục Long sư đệ, ta không dám yêu cầu quá đáng, chỉ mong Mục Long sư đệ có thể trả lại một hai món để người làm huynh trưởng ta đây còn có thứ gửi gắm niềm thương nhớ", Giang Thiên Tứ vừa nói vừa bộc lộ vẻ xót xa như đang đắm chìm trong nỗi đau mất huynh đệ, không kiểm soát được nỗi lòng.
Nhiều người xúc động vì cảnh tượng đó.
Không ngờ một người xuất chúng như Giang Thiên Tứ lại coi trọng thân tình đến nỗi ăn nói khép nép chỉ để xin được di vật của Giang Thiên Vũ như thế.
"Thế này đi, Mục Long ta không phải người vô lý, cho ngươi thêm mấy món cũng được, thấy sao?", Mục Long cười nói.
"Vậy thì đa ta Mục Long sư đệ, ta muốn..."
"Ôi, Giang sư huynh không cần nói thêm nữa đâu, ta hiểu mà".
Mục Long ngắt lời Giang Thiên Tứ, lật tay, hết món này đến món khác xuất hiện trong tay hắn.
"Đây là bội kiếm của Giang Thiên Vũ, là đồng đội kề vai sát cánh với hắn, gửi niềm thương nhớ được chứ?", Mục Long cầm một thanh bảo kiếm linh khí hạ phẩm nói với gã.
Thấy vậy, Giang Thiên Tứ mặt hơi cứng lại, gật đầu một cách gượng gạo rồi nhận kiếm, giả vờ xúc động: "Được", nói xong gã vuốt ve thân kiếm, nếu mắt gã không láo liên thì không khéo ai cũng cho rằng gã đang tưởng nhớ Giang Thiên Vũ đã chết.
"Đây là những tuyệt học Giang Thiên Vũ từng tu luyện. Chứng kiến quá trình tu luyện của hắn, gửi niềm thương nhớ được rồi chứ?", Mục Long lại lấy nhiều bí pháp ra đưa cho Giang Thiên Tứ.
Gã thấy vậy mặt đen sì, thành thật mà nói những thứ này đối với Giang Thiên Tứ đều là rác rưởi cả, gã chỉ cần Thất Sát Diệt Hồn Trùy và La Sát Đồng Tử mà thôi.
Nhưng vào lúc này gã không thể không nhận, đã thế còn phải ra vẻ biết ơn nữa chứ.
Sao Mục Long không biết chuyện đó?
Nếu như tên Giang Thiên Tứ này muốn diễn kịch với hắn trước mặt mọi người thì hắn không ngại diễn tới cùng.