Đầu gã đâu cứng bằng linh khí tuyệt phẩm, bắn một phát không nổ luôn mới là lạ.
Mã Cảnh Xuân càng nghĩ càng sợ, lắc đầu nguầy nguậy, mặt đầm đìa nước mắt. Trong lòng gã vô cùng hối hận, trách bản thân quá hồ đồ. Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra thì ai mà dám đi theo Giang Thiên Tứ lăn lộn chứ?
"Sư huynh đừng sợ, ta chỉ nói thôi, nhìn ngươi kìa, sợ đến nỗi khóc luôn rồi".
"Ta quyết định rồi, chỉ cần hai người chân thành xin lỗi các vị này thì ta sẽ thả hai người đi, thế nào?", Mục Long đứng dậy, đưa lưng về phía hai người, nghe có vẻ là hỏi nhưng giống mệnh lệnh thì đúng hơn.
Bọn họ đã bị hắn dọa sợ mất mật, nào dám không nghe? Họ không đoái hoài gì tới thể diện nữa, xin lỗi ríu rít xong mới được Mục Long thả đi.
Tô Vũ Nhu và những người khác vốn định khuyên Mục Long đừng đi biên cương, nhưng bây giờ thấy được thực lực của hắn, dường như có khuyên thế nào cũng không còn quan trọng nữa.
"Mục Long sư đệ, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, bảo trọng", Tô Vũ Nhu nhoẻn đôi môi mỏng, chúc một cách chân thành.
"Mục Long sư đệ bảo trọng...", các sư tỷ khác cũng lần lượt dặn dò.
"Vâng, cảm ơn các sư tỷ, nhưng chắc có lẽ giờ ta vẫn chưa đi được rồi".
Nói xong, Mục Long liếc mắt nhìn xung quanh, cười khẩy cất cao giọng: "Giang Thiên Tứ, đã tới rồi còn nấp ở đó làm gì?"
Hắn biết Giang Thiên Tứ là một kẻ thận trọng, lòng dạ khó đoán, bởi lẽ gã hoàn toàn có cơ hội gây chuyện vào lúc hắn đang bế quan nếu muốn chứ không phải để cuộc thí luyện Phục Ma trôi qua hơn một tháng.
Hôm nay Giang Thiên Tứ mới tiếp xúc với Mục Long, đã thế còn trước tiên phái hai người tới ra oai phủ đầu để thử xem trình độ của hắn thế nào chứ không phải đích thân tới, từ đó cho thấy tính cách cẩn thận của gã.
Trực giác nói cho Mục Long biết rằng tên Giang Thiên Tứ kia đang quan sát mọi chuyện trong bóng tối.
Quả nhiên, hắn vừa nói xong, đã thấy một người từ trên trời rơi xuống, bước từng bước về phía mình.
Mục Long đoán không sai, Giang Thiên Tứ đúng là đã tới từ trước đó và nhìn thấy những chuyện vừa diễn ra.
Chỉ là hai người kia thật sự quá vô dụng, mỗi việc đe dọa hắn thôi cũng không làm được chứ đừng nói là ra oai phủ đầu, ngược lại còn bị Mục Long dọa sợ chết khiếp làm tăng thêm sự oai phong cho hắn.
"Giang Thiên Tứ, nếu ngươi muốn gặp ta thì tự mà tới đi chứ, sao phải tốn nhiều tôm tép thế này?", Mục Long nhìn Giang Thiên Tứ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Nhưng Giang Thiên Tứ nghe xong chỉ cười nhẹ: "Vốn dĩ ta chỉ bảo hai người kia mời Mục Long sư đệ đến động phủ của ta bàn bạc vài chuyện thôi, không ngờ hai người kia ăn nói đầu không xuôi đuôi không lọt, tự rước lấy nhục nhã, đáng đời".
Bộ dạng của gã quá dối trá, rõ ràng căm hận muốn chết mà vẫn cứ cười. Mục Long ghét vô cùng, dứt khoát nói: "Giang Thiên Tứ, ta không có thời gian diễn với ngươi đâu, đừng giả vờ nữa, có gì cứ nói thẳng đi".
Câu nói ấy làm Giang Thiên Tứ cứng họng, vẻ tức giận hiện lên trong mắt.
Gã là thiên kiêu nội môn nổi tiếng từ lâu, cả nội môn chẳng mấy ai dám ăn nói kiểu đó với gã, vậy mà bây giờ Mục Long chẳng những đánh người của gã mà còn không chịu nể mặt, đúng là láo xược.
Nhưng vì mục đích của mình, Giang Thiên Tứ che giấu rất tốt, cơn giận dữ chỉ lóe lên rồi biến mất ngay. Hắn không nồi đóa mà cười cười: "Mục Long sư đệ quả là thẳng thắn, tốt, ta chỉ thích người như thế. Ta đành nói thật vậy".
"Trước đây, bào đệ Giang Thiên Vũ của ta thua trong tay Mục Long sư đệ, tuy ta vô cùng đau buồn nhưng thí luyện Phục Ma khó tránh khỏi sinh sát, sống chết có số, ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện báo thù, hôm nay tới đây chỉ là muốn lấy lại hai món di vật của Thiên Vũ, chắc hẳn sư đệ cũng biết nhỉ?"
Giang Thiên Tứ là huynh trưởng của Giang Thiên Vũ, đương nhiên hận thấu xương kẻ thù giết bào đệ mình Mục Long, bất cứ lúc nào đều muốn tiêu diệt hắn, nợ máu phải trả bằng máu.
Nhưng dù sao nơi này cũng là Tiêu Dao Thần Tông, Giang Thiên Vũ lại chết trong thí luyện Phục Ma, gã không dám trắng trợn trả thù. Cho dù gã là thiên tài nội môn đi chăng nữa thì cũng không gánh nổi tội danh giết hại đồng môn.
Vì vậy Giang Thiên Tứ luôn chờ cơ hội. Cuối cùng hôm nay cơ hội này cũng tới.
Mục Long và Lâm Cảnh Thiên phải đánh một trận với nhau, nếu như Mục Long thua thì sẽ bị trục xuất khỏi tông môn. Dường như gã đã thấy hi vọng báo thù vì nghĩ rằng hắn hoàn toàn không có phần thắng khi đối mặt với một Ngự Hồn Cảnh đỉnh phong như Lâm Cảnh Thiên.
Một khi Mục Long bị trục xuất khỏi tông môn, Giang Thiên Tứ sẽ giết chết hắn ngay giây đầu tiên, thế nên ngày đó lúc nhìn Mục Long gã không che giấu sát ý trong mắt chút nào.
Nhưng người tính không bằng trời tính, chiến lực của Mục Long đã vượt qua cảnh giới từ lâu, kể cả khi Lâm Cảnh Thiên thi triển Thái Thượng Vong Tình thì cuối cùng vẫn thua dưới thiên kiếp của Mục Long.