"Mục Long sư huynh đã cứu mạng bọn ta rồi, giờ lại tặng bảo vật quý giá như thế, suốt đời bọn ta sẽ không bao giờ quên công ơn lớn lao này...", nói rồi ba cô gái toan cúi người vái lạy.
"Thôi thôi, chắc là ta có duyên với các muội như Sở sư huynh các muội nói đấy, có vài quả thôi mà, không cần phải vậy đâu".
"Cảm ơn Sở sư huynh!"
Ba người vui quá, lạy Sở Tùy Duyên mấy cái làm hắn ta chẳng hiểu ra sao: "Ta nói thế thôi chứ liên quan gì đến ta đâu?"
Câu hỏi của Sở Tùy Duyên làm mọi người cười ầm.
Thấy mọi người vui mừng quá đỗi vì được nhận quả Hồn Anh, Mục Long không thể không nhắc nhở: "Nhớ trước đó ta đã nói gì không? Mặc dù thứ này có tác dụng tăng cường hồn lực nhưng chỉ khi nào không còn lựa chọn nào khác mới phải sử dụng nó để đột phá Ngự Hồn cảnh thôi, nhớ lấy!"
Hắn rất sợ họ quá đề cao quả Hồn Anh mà làm trễ nải việc tu hành.
Tính ra Mục Long không quá coi trọng quả Hồn Anh, hắn vừa nói chuyện vừa lấy một quả Hồn Anh ra cắn một miếng như trái cây bình thường.
Là trái cây thì đương nhiên là ăn được rồi.
Hơn nữa, hiện tại cảnh giới của Mục Long vẫn là Bích Cung cảnh bát trọng thiên, hoàn toàn không cần lo hắn sẽ bước vào Ngự Hồn cảnh chỉ với quả Hồn Anh.
Thấy vậy, ai nấy đều trố mắt nhìn, than thở Mục Long quá phí phạm.
Nhưng Mục Long sau khi cắn quả Hồn Anh một ngụm bỗng nhiên đứng yên một chỗ, nhắm mắt như thừ người ra, không nhúc nhích.
Sở Tùy Duyên còn tưởng vị của quả Hồn Anh quá tuyệt vời làm Mục Long phải nhắm mắt cảm nhận nên nuốt nước miếng cái ực, hỏi: "Mục huynh, vị của quả Hồn Anh thế nào?"
Kim Bá Thiên cũng chảy nước miếng, tiến lên hỏi: "Lão đại, hay là huynh cũng cho ta cắn một miếng đi, ta không chê đồ thừa của huynh đâu..."
Nhưng Mục Long vẫn đứng yên, chẳng động đậy chút nào.
"Khoan đã!"
"Trạng thái của Mục Long lạ quá!", Mặc Linh Lung luôn tinh tế nên chẳng mấy chốc đã nhận ra sự khác thường của hắn, ra hiệu mọi người đừng quấy rầy.
Nghe vậy, những người còn lại đều giật mình.
"Mới nãy lão đại còn bình thường mà, sao vừa ăn quả Hồn Anh là biến thành thế này, lẽ nào... có vấn đề gì sao?", sắc mặt Kim Bá Thiên trở nên nặng nề, bởi vì trạng thái của Mục Long thật sự quá bất thường.
Thật ra Kim Bá Thiên phân tích rất đúng, quả Hồn Anh không chỉ có vấn đề mà còn là vấn đề rất lớn, thậm chí có thể đây chính là một âm mưu.
Mục Long vừa cắn quả Hồn Anh là nhận ra vấn đề đó ngay.
Bởi lẽ trong quả cất giấu một sợi tơ đen, đó là sức mạnh hết sức quỷ dị.
May mà hắn chỉ cắn một miếng, chứ ai mà lợi dụng quả Hồn Anh để đột phá Ngự Hồn cảnh thì nhất định sẽ luyện hóa để hấp thu lực linh hồn to lớn trong đó.
Phương pháp này trông thì có vẻ bình thường nhưng lại đem đến nguy cơ rất lớn.
Vì sợi tơ đen này nhỏ đến mức rất khó phát hiện, một khi luyện hóa quả Hồn Anh và hấp thu hồn lực trong đó, sợi tơ đen này sẽ nhân cơ hội lẫn vào trong linh hồn, cuối cùng phát huy tác dụng chân chính của nó.
Thật ra sợi tơ đen này là một luồng ma khí quỷ quyệt, có khả năng mọc rễ, nảy mầm như hạt giống trong thời gian rất ngắn để rồi khống chế tâm trí một người, có thể tưởng tượng được thủ đoạn này đáng sợ đến nhường nào.
Hiển nhiên đây chính là mánh khóe của Hồn Anh Yêu Thụ, sinh linh nào hấp thu quả Hồn Anh sẽ khó lòng thoát khỏi sự kiểm soát của nó.
Tâm trí của những sinh linh ấy sẽ bị Hồn Anh Yêu Thụ khống chế, trở thành con rối cho nó sử dụng.
Đến lúc này, Mục Long thật sự ý thức được sự đáng sợ của Hồn Anh Yêu Thụ.
Vô số người tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu vì có được quả Hồn Anh, nhưng liệu có ai ngờ rằng quả Hồn Anh chỉ là món mồi ngon do Hồn Anh Yêu Thụ ném ra mà thôi.
Làm gì có chuyện một thụ yêu trưởng thành nhờ việc săn giết sinh linh để uống máu ăn thịt sẽ tốt bụng đến mức kết ra một loại trái quả sạch sẽ, không tì vết chứ.
Ngay cả Mục Long cũng sơ sẩy, suýt chút nữa đã trúng kế Hồn Anh Yêu Thụ, may thay hắn chỉ mới cắn một miếng chứ chưa luyện hóa hấp thu vào linh hồn.
Chưa kể Mục Long còn sở hữu huyết mạch Long Tượng, tu luyện Trấn Ngục Hồng Lô Kinh, vô cùng nhạy cảm với ma khí, nếu người khác là hắn thì cho dù tinh thần có thể nhìn thấu mọi việc cũng không thể phát hiện ra sợi tơ đen này.
Bởi vậy, ngay khi nhận ra điều khác thường, Mục Long theo phản xạ vận chuyển Trấn Ngục Hồng Lô Kinh, dùng Hồng Lô Chi Pháp để dung luyện một tia ma khí tinh khiết này.
"Nguy hiểm thật!", một lát sau Mục Long mới mở mắt, thở dài.
Thấy hắn đã trở lại bình thường, mọi người mới yên lòng.
"Lão đại, quả Hồn Anh có vấn đề thật sao?", Kim Bá Thiên hỏi.
"Ừm, đệ nói không sai, quả Hồn Anh thật sự có vấn đề, một vấn đề không hề nhỏ chút nào!", Mục Long gật đầu rồi nói với mọi người bằng gương mặt nghiêm túc.
Mọi người thấy hắn như thế đương nhiên không dám chểnh mảng, đồng loạt lấy quả Hồn Anh của mình ra quan sát thật kỹ nhưng đều không tìm thấy manh mối gì.
"Nếu như ta khác người thường thì có lẽ người đang đứng trước mặt mọi người lúc này đã không còn là ta rồi", Mục Long nói một cách ẩn ý.
"Ơ? Thế là gì?"
"Con rối, là con rối của Hồn Anh Yêu Thụ, tâm trí của ta sẽ bị thụ yêu kia khống chế hoàn toàn, thậm chí nếu nó bảo ta giết các ngươi thì ta cũng không biết gì cả!"