“Vậy chắc hẳn ngươi cũng nhớ, hôm đó bổn tọa xem như là có ơn với ngươi”, Bảo Vương lại hỏi.
“Ơn của Bảo Vương, trong lòng đệ tử vẫn luôn vô cùng cảm kích”, Mục Long nhìn về phía Bảo Vương, chân thành đáp.
"Thật sao? Ta thấy ngươi đã quên từ lâu rồi, nếu ngươi thật sự vẫn nhớ thì đã không làm ra loại chuyện vong ân bội nghĩa như vậy”, trong giọng điệu của Bảo Vương dường như có chút bất mãn.
“Vong ân bội nghĩa?”, nghe được bốn chữ này, Mục Long sửng sốt một lúc, sau đó hỏi: “Xin thứ lỗi cho đệ tử ngu xuẩn, không lĩnh hội được ý của Bảo Vương tiền bối”.
Tượng Vương ở bên cạnh cũng đỡ lời: "Bạch Mao, ngươi muốn nói gì thì nói rõ ràng là được, sao phải vòng vo làm gì”.
Nghe thấy Tượng Vương gọi mình là "Bạch Mao", Bảo Vương liền trừng mắt nhìn Tượng Vương, chán ghét nói: "Sửa lại cho đúng, tên của bổn tọa là 'Bạch Mi' chứ không phải 'Bạch Mao'!"
Nghe vậy, Tượng Vương không khỏi trêu chọc: "Bạch Mi chính là lông mày màu trắng, nhưng bất kể nó là màu trắng hay đen, miễn là lông mày thì chính là lông. Bổn tọa gọi ngươi là 'Bạch Mao' là để nhắc nhở ngươi, đại đạo rất đơn giản, chúng ta là vương giả thì phải học cách truy tìm nguồn gốc...”
Nghe thấy Tượng Vương nói mấy lời ngụy biện vớ vẩn nhưng lại tỏ ra vẻ rất thông thạo, Bảo Vương dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, mắt không thấy tâm không phiền, rõ ràng là đã quá quen rồi.
Về phần những đệ tử khác, nghe thấy những lời này, sắc mặt ai nấy cũng đều đỏ bừng, không cần phải nói, tất nhiên là bọn họ nhịn cười đến nỗi ngộp thở, lúc này không ai dám bật cười.
"Nói xong rồi? Vậy thì dừng lại ở đây đi", Bảo Vương lườm Tượng Vương một cái, sau đó nhìn về phía Mục Long nói: "Ta hỏi ngươi, có phải trong đợt thí luyện này, ngươi đã giết một trăm đệ tử không?"
Nghe vậy, trái tim Mục Long như đông cứng lại, thầm nghĩ có phải trong một trăm đệ tử đó có con cháu của Bảo Vương hay không, nếu là thật thì đúng là vong ân bội nghĩa rồi.
Có điều suy đoán chỉ là suy đoán, Mục Long vẫn cố bình tĩnh đáp: "Hồi bẩm Bảo Vương tiền bối, có chuyện như vậy, nhưng lúc đó vãn bối thật sự là không điều khiển được bản thân...”
“Dừng lại, bổn vương không quan tâm ngươi có phải không điều khiển được bản thân hay không, cũng không quan tâm ai đúng ai sai, bổn vương chỉ hỏi ngươi, ngươi có biết mục đích của cuộc thí luyện lần này là gì không?”, Bảo Vương hỏi.
“Giết yêu thú, thu thập yêu hồn, tôi luyện tu vi!”, Mục Long đáp.
"Xem ra ngươi thật sự biết, số yêu hồn thu thập được này cuối cùng sẽ giao cho điện Bảo Vương, bởi vì bổn vương cần rất nhiều yêu hồn để luyện chế một bảo vật. Nhưng lần thí luyện này, một trăm người đều bị ngươi giết chết, đồng nghĩa với việc mất đi số lượng yêu hồn của một trăm người thu thập đượcso với những năm trước, trì hoãn việc luyện chế bảo vật của bổn vương. Ngươi nói xem, đây không phải là lấy oán trả ơn sao?”, Bảo Vương Lý Bạch Mi phất trần, chất vấn Mục Long.
“Thì ra là như vậy”, Mục Long nghe xong, trong lòng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng bản thân đã giết nhầm hậu duệ của Bảo Vương, về phần yêu hồn thì dễ rồi.
Có điều, Bảo Vương thấy Mục Long đối mặt chuyện khởi binh vấn tội của mình không chút căng thẳng, nên không khỏi liếc nhìn Tượng Vương bên cạnh, nói: “Xem ra, ngươi cảm thấy có Tượng Vương chống đỡ nên bổn tọa sẽ không làm gì được ngươi. Hôm nay bổn tọa nói cho ngươi biết, chuyện này vô cùng trọng đại, cho dù là Tượng Vương ra mặt cũng không ích gì đâu!"
"Khụ, Bạch Mao, ngươi xem ngươi lại nói bừa rồi, xưa nay bổn tọa luôn hành sự công minh, dĩ lý phục nhân. Có khi nào từng chống đỡ cho Mục Long?"
“Nếu không tin ngươi hỏi bọn họ thử xem?”, Tượng Vương liếc mắt nhìn đám đông, bọn họ sợ tới mức vội vàng nói: “Tượng Vương đại nhân, công chính nghiêm mình, dĩ lý phục nhân, chính là tấm gương của chúng vãn bối..."
“Hừ!”, nghe vậy, Bảo Vương hừ lạnh một tiếng, mọi người đột nhiên im phăng phắc.
Tượng Vương có chống đỡ cho Mục Long hay không, ai có con mắt tinh tường thì cũng đều có thể nhận ra, chỉ có điều vì uy nghiêm của Tượng Vương, ai dám nói rõ?
Huống hồ, Tượng Vương xử lý chuyện này rất hợp với lẽ thường, không có chỗ nào bất ổn cả.
Nhưng lúc này, mọi người rõ ràng là đang bị giày vò, dù sao hai vị đại vương giả đấu võ mồm, bọn họ bị kẹt ở giữa. Người ta nói thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp hoạ, hai người bọn họ không thể đắc tội người nào cả.
Lúc này, chỉ nghe Mục Long nói: "Bảo Vương tiền bối nói đùa rồi, đệ tử hoàn toàn không có ý này, đệ tử chỉ cảm thấy số lượng yêu hồn trong cuộc thí luyện lần này hẳn là đủ rồi, ít nhất chắc chắn không ít hơn cuộc thí luyện lần trước”.
"Hả?"
Nghe vậy, Bảo Vương đột nhiên dời tầm mắt, nhìn thẳng vào Mục Long: "Nghe nói từ khi ngươi gia nhập ngoại môn thì nói năng rất phách lối, xem ra lời đồn không hề sai”.
“Bảo Vương tiền bối quá khen rồi, vốn dĩ đệ tử cũng muốn khiêm tốn, nhưng hoàn cảnh thực sự không cho phép”, Mục Long mỉm cười, đối mặt với ánh mắt của Bảo Vương, không những không cảm thấy lo lắng, ngược lại còn có chút ý vị nói nói cười cười.
“Hay cho câu hoàn cảnh không cho phép, nhưng Mục Long tiểu tử, ngươi đừng quên rằng, bây giờ ngươi đang đối mặt với bổn tọa. Ngươi có biết hậu quả của việc nói năng ngông cuồng trước mặt bổn tọa không?”, Bảo Vương nói đến đó, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Nhìn thấy Bảo Vương đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong lòng mọi người không khỏi bất an, ai nấy cũng đều cho rằng Mục Long thật sự là cả gan làm loạn. Bảo Vương có tính tình cổ quái nổi danh khắp Tiêu Dao Thần Tông, vậy mà bây giờ Mục Long lại dám chọc giận Bảo Vương, lẽ nào hắn không nghĩ tới hậu quả sao?
Nếu như Bảo Vương tức giận, rất có thể còn không thèm nể mặt Tượng Vương, đến lúc đó, cho dù Mục Long có Tượng Vương bảo vệ thì đã sao?
Không ngờ, đối mặt với câu hỏi này, Mục Long vẫn không có một chút áp lực nào, hắn nhìn thẳng vào mắt Bảo Vương, nghiêm túc nói: "Đệ tử bạo gan hỏi một câu, dám hỏi Bảo Vương tiền bối vì sao lại bảo đệ tử nói năng ngông cuồng?"