Đại trưởng lão Mục Cửu Giang khóe miệng mỉm cười, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, đồng thời hướng ánh mắt về nơi nào đó bên dưới, thần sắc có hơi đắc ý.
"Đúng vậy, nhất là Mục Thiên Dao, bái cao nhân làm thầy, tu vi lại càng có một không hai trong thế hệ trẻ, ta thấy lần này hạng nhất chắc chắn thuộc về con bé rồi!"
"Tốt lắm, đây là điềm tốt đại hưng của Mục gia ta, xem ra phải ban thưởng lớn đây!"
Nghe vậy, mấy vị trưởng lão bên cạnh Đại trưởng lão đều lần lượt hùa theo, còn gia chủ Mục Cửu Uyên lại vẫn tỏ ra hết sức điềm tĩnh.
Lúc này ánh mắt Đại trưởng lão nhanh chóng thay đổi, đột nhiên bật cười nói: "Nghe nói Mục Long có cao nhân trợ giúp khôi phục tu vi, sau này nhất định sẽ có thể đạt được thành tựu bất phàm, ta xin chúc mừng gia chủ trước tại đây".
"Làm phiền Đại trưởng lão quan tâm rồi", Mục Cửu Uyên liếc nhìn Đại trưởng lão một cái, ánh mắt ngưng lại, ông ta rõ như lòng bàn tay mục đích của Đại trưởng lão.
Sau khi mọi người chúc tụng nịnh bợ Mục Thiên Dao một phen lại nhắc đến Mục Long, lôi hai người ra để so sánh, Mục Thiên Dao là cháu gái của Đại trưởng lão, mục đích của Đại trưởng lão không thể rõ ràng hơn được nữa.
Thấy vậy, Đại trưởng lão lại nói: "Có điều, đại lễ khảo thí sắp kết thúc rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Mục Long đâu, gia chủ muốn ép buộc cậu ta xuất hiện sao?"
Đại trưởng lão nhếch mép trêu tức, cố ý nhấn mạnh hai chữ 'ép buộc'.
"Việc này không phiền Đại trưởng lão nhọc tâm, lúc nào nên xuất hiện thì Mục Long đương nhiên sẽ xuất hiện, Đại trưởng lão chi bằng cứ chú tâm vào buổi lễ khảo thí đi, đến lượt Mục Thiên Dao rồi kìa", Mục Cửu Uyên uống một ngụm trà, ngữ khí ngân nga nhắc nhở.
Ông ta nhìn trông có vẻ bình tĩnh nhưng kỳ thực trong lòng đã bắt đầu sốt ruột rồi.
Nghe vậy, Đại trưởng lão không nhiều lời nữa, chỉ nhếch mép cười lạnh lùng.
Không tham gia đại lễ khảo thí của gia tộc được cho là coi thường tôn nghiêm gia tộc, cho dù tu vi đạt yêu cầu thì gia tộc cũng sẽ từ bỏ bồi dưỡng. Đây là quy luật thép của gia tộc, đừng nói là Mục Long ngay cả gia chủ cũng không thể vi phạm.
"Người tiếp theo, Mục Thiên Dao!", trưởng lão chủ trì lúc đọc cái tên này lên, giọng điều lộ ra vẻ tán thưởng, gần như là nịnh nọt.
Mục Thiên Dao mới 16 tuổi đã là Thoái Phàm cảnh tầng mười đỉnh phong.
Thiên tư cỡ này đừng nói là Mục gia, ngay cả thành Hàn Giang này cũng là thiên tài hiếm thấy. Nhân vật cỡ này tao nhã vô song, tự nên xuất hiện trên sân khấu.
Đương nhiên mọi người đã biết tu vi của Mục Thiên Dao, nhưng khi nhìn thấy nàng ta bước lên tổ đàn thì vẫn không kiềm chế được sự kích động trong lòng, thần sắc tràn ngập sự ngưỡng mộ.
Thoái Phàm cảnh tầng mười đỉnh phong, tiến thêm một bước nữa chính là Bích Cung cảnh.
Giữa hai đầu lông mày của Mục Thiên Dao đem theo một tia lành lạnh kiêu ngạo hồng trần, liếc mắt nhìn mọi người một cái sau đó đặt tay chạm lên Thông Linh huyền bia, kết quả không cần bàn cãi!
"Thoái Phàm cảnh tầng mười đỉnh phong!"
Khi trưởng lão chủ trì tuyên bố, giọng nói cao chót vót, thần sắc hùng dũng, ông ta cảm thấy bản thân đã chứng kiến sự quật khởi của một thiên kiêu, không uổng sống kiếp này.
Thế nhưng mọi người vẫn chưa phát hiện ra ánh mắt của Mục Thiên Dao khi nhìn kết quả Thoái Phàm cảnh tầng mười trên Thông Linh huyền bia lại xuất hiện một tia khinh miệt.
"Gia chủ, Mục Long đâu?", thấy vậy, Đại trưởng lão trực tiếp hỏi thẳng.
Mục Cửu Uyên thần sắc ngưng trọng, im lặng không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ: "Mục Long, tại sao con vẫn chưa về, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
"Trưởng lão chủ trì, tuyên bố kết quả đi", thấy gia chủ im lặng không lên tiếng, Đại trưởng lão phất tay quát lạnh, thái độ kiên quyết.
"Vâng!"
"Sau đây ta tuyên bố..."
"Không hay rồi, không hay rồi!"
Đúng lúc này, bên ngoài tổ đàn truyền đến một tràng tiếng gào khóc khoa trương, sau đó mấy tộc nhân lộn nhào xông vào, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi.
"Chuyện gì mà kích động như vậy? Làm loạn đại lễ khảo thí nên xử tội thế nào?"
Thấy vậy, Đại trưởng lão Mục Cửu Giang đập bàn đứng lên, phẫn nộ quát tháo, vẻ mặt nghiêm khắc.
"Yêu thú, sắp có yêu thú tấn công gia tộc?"
"Cái gì? Yêu thú tấn công gia tộc, nói năng lung tung!"
"Người đâu, mau lôi tên khốn này xuống cho ta!"
Đại trưởng lão vô cùng phẫn nộ vung tay lên.
"Khoan đã!", Mục Cửu Uyên đứng lên, nhìn tộc nhân bên dưới nói: "Không cần sợ hãi, nói rõ ra xem nào!"
"Gia chủ, có... một đàn ma hổ Phệ Linh U hơn hai mươi con đang xông... xông vào gia tộc!"
Người này vừa dứt lời liền nghe thấy từng trận tiếng hổ gầm bên ngoài, kinh thiên động địa, cả Mục gia tựa như đều chấn động vì việc này!
"Trời ơi, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đúng là tiếng hổ gầm rồi, ma hổ Phệ Linh U, trời ơi, hung thú cỡ này sao lại xông vào Mục gia ta!"
Nghe thấy âm thanh này, tộc nhân trong tổ đàn đều hoang mang sợ hãi.
"Toàn tộc đề phòng!", lúc này, Đại trưởng lão cũng phải biến sắc, ma hổ Phệ Linh U xông vào gia tộc, đây không phải là chuyện nhỏ.
Ngay sau đó, mọi người liền nghe thấy từng tràng tiếng ầm ầm, mặt đất cũng đang rung chuyển, đàn hổ đã xông vào tổ đàn.
Thấy vậy, mấy vị trưởng lão Ngự Hồn cảnh trong gia tộc nháy mắt lăng không nhảy lên, chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào.
"Khoan đã!"
Vào khoảnh khắc đàn hổ xông vào tổ đàn đó, Mục Cửu Uyên đầu tiên kinh ngạc, sau đó nhìn thấy bóng dáng người ngồi trên lưng hổ thì không khỏi vui mừng.
"Long Nhi, đó là Long Nhi!"
"Chuyện gì thế này?"
"Là Mục Long sao, hắn lại cưỡi ma hổ Phệ Linh U, trời ơi!"
Một đám tộc nhân nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên lưng hổ, chiếc cằm suýt chút nữa là rơi xuống đất.
"Lẽ... lẽ nào, đàn ma hổ Phệ Linh U này là do hắn gọi tới?"
"Việc này... việc này sao có thể được?"
Cảnh tượng trước mắt tuyệt đối là việc cả đời này họ cũng chưa từng chứng kiến.
Ngay sau đó, Mục Long bèn nhảy xuống lưng hổ, khua tay một cái đàn hổ liền ngoan ngoãn quỳ xuống đất, vô cùng ngoan ngoãn.
"Đệ tử Mục Long tới tham dự đại lễ khảo thí của gia tộc muộn, mong các vị lượng thứ".
Trong ánh mắt chấn động của mọi người, Mục Long bước từng bước lên tổ đàn.
"Mục... Mục Long, việc này rốt cuộc là thế nào?", Đại trưởng lão Mục Cửu Giang cảm thấy yết hầu khô khốc, hướng mắt nhìn về phía đàn hổ, vẻ mặt không thể tin nổi.