Những cao tầng trong tông cũng không ngừng gật đầu, khi Mục Long liệt kê ra tội lỗi của ba người kia đã cố gắng vứt bỏ ân oán cá nhân, đứng ở góc độ của đồng môn, suy nghĩ cho tương lai tông môn. Đối với điểm này thì ngay cả các cao tầng trong tông cũng cực kỳ đồng ý với hắn.
"Cố Trường Phong, giờ ba người các ngươi đã biết tội chưa?", Tượng Vương lại hỏi.
"Vãn bối, vãn bối biết tội, cầu xin Tượng Vương đại nhân rủ lòng thương tha cho chúng ta một lần. Sau này chúng ta sẽ thay đổi triệt để để làm người mới", lúc này, trong lòng đám Cố Trường Phong đã gần như sụp đổ.
"Ha, biết tội? Lúc trước, bổn tọa đã cho các ngươi ba cơ hội, nhưng các ngươi lại không biết quý trọng, mà còn lừa gạt có lệ. Giờ lại còn muốn bổn tọa tha thứ?"
"Hình như các ngươi đã quên, bổn tọa chính là Tượng Vương của Tiêu Dao Thần Tông chứ không phải là Bồ Tát La Hán của Phật Môn! Một trăm đệ tử đã vì các ngươi mà mất mạng, các ngươi muốn bổn tọa rủ lòng thương kiểu gì?"
Tượng Vương giận dữ hét lên, mọi người trong Tiêu Dao Thần Tông đã chẳng biết bao nhiêu năm không thấy ông ta nổi giận.
Tượng Vương nổi giận, đất trời biến sắc. Bấy giờ, hư không trên cao đều tràn ngập mây đen, cực kỳ âm u.
Tượng Vương vung tay lên, dễ dàng phế bỏ tu vi của họ. Mười lăm phút trước, ba vị trưởng lão kia vẫn là những cao thủ Thần Thông cảnh, nhưng lúc này lại giống như người thường.
"Bổn vương chỉ phạt tội không tôn trọng tiền bối với các ngươi, những tội còn lại thì giao cho điện Pháp Vương xét xử đi", Tượng Vương nói xong, liếc các đệ tử điện Pháp Vương.
Trước giờ, các đệ tử của điện Pháp Vương đều cực kỳ uy phong, nhưng dưới ánh mắt của Tượng Vương thì ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, đành phải làm theo.
"Mọi người có ý kiến gì về chuyện này nữa không?", Tượng Vương lại nhìn đám cao tầng trong tông đang có mặt ở đây hỏi.
Mọi người nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Từ trước đến nay, hành tung của Tượng Vương đều rất thần bí, giống như rồng thần thấy đầu mà không thấy đuôi, rất ít nhúng tay vào lỗi lầm trong tông môn. Mà giờ, Tượng Vương lại chủ động xuất hiện, còn trực tiếp nổi giận.
Sự xuất hiện của ông ta trông như là tình cờ, nhưng ở trong mắt người sáng suốt, đây là điều đương nhiên.
Trong tông môn sớm có tin đồn Tượng Vương rất coi trọng Mục Long, hôm nay có vẻ không phải là giả. Muốn trách, cũng chỉ có thể trách ba vị trưởng lão kia mắt mù, bắt nạt ai không chịu, lại bắt nạt Mục Long, người mà Tượng Vương nhìn trúng. Đó có lẽ mới là lý do ông ta nổi giận.
"Tượng Vương sáng suốt!"
Mọi người đồng thanh nói.
Thủ đoạn của Tượng Vương vô cùng mạnh mẽ và dứt khoát, cách giải quyết chuyện này lại phù hợp với quy định trong tông nên đương nhiên là họ không có ý kiến gì rồi.
"Bổn tọa có ý kiến!"
Đúng lúc này, trong hư không lại truyền đến một giọng nói hơi già nua.
Ngay sau đó, mọi người đã nhìn thấy một bóng người xuất hiện trên hư không.
Đó là một ông lão râu tóc bạc trắng, có hai hàng lông mày trắng cực kỳ dài rũ xuống tận ngực, mặc một bộ đạo bào màu trắng, già nhưng mặt mày vẫn hồng hào, tiên phong đạo cốt, trông rất giống với dáng vẻ của thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết.
"Tham kiến Bảo Vương đại nhân!", khi vừa nhìn thấy ông lão đó, một đám đệ tử đều cúi chào, song trong lòng họ cũng hết sức kinh ngạc.
Mỗi một Vương giả của Tiêu Dao Thần Tông đều cực kỳ thần bí, có rất ít người có thể nhìn thấy họ. Nhưng hôm nay, lại nhìn thấy hai người xuất hiện ở đây.
"Hay là, Bảo Vương tiền bối cũng vì chuyện của Mục Long mà đến?", mọi người đều đoán như vậy.
Ở bên trong Tiêu Dao Thần Tông, tổng cộng có ba Vương điện lớn, ngoài Hộ giáo Pháp Vương Nguyên Vô Thiên đóng giữ điện Pháp Vương ra, còn có điện Bảo Vương và điện Đan Vương. Mà ông lão kia chính là Bảo Vương đóng giữ trong điện Bảo Vương, có thân phận ngang ngửa Nguyên Vô Thiên, cũng là Vương giả Nguyên Thần cảnh.
Bảo Vương chính là danh hiệu của ông ấy, mà tên thật lại là Lý Bạch Mi, hơn nữa nó còn cực kỳ nổi tiếng.
Nghe đồn, hồi xưa mẹ của Bảo Vương đêm mơ thấy sao Thái Bạch rơi, sau lại mang thai hai năm tám tháng mới sinh.
Đứa trẻ này vừa sinh ra đã không giống người thường, không khóc không quậy, trên người còn lộ ra điều kỳ lạ. Ông ấy vừa ra khỏi bụng mẹ, lông tóc không có bao nhiêu, nhưng lông mày lại rất dài, còn là màu trắng.
Bảo Vương sinh ra trong dòng dõi Nho học, tuy cha là người phàm, lại cực kỳ bác học, biết trời sinh lông mày trắng là dấu hiện tiên nhân xuất hiện trong truyền thuyết nên trực tiếp đặt tên là Lý Bạch Mi, tự Thái Bạch. Chỉ cần nghe tên đã cảm thấy cực kỳ có tiên duyên.
Sau này, khi Lý Bạch Mi ba tuổi đã từng được cao nhân truyền dạy đạo pháp trong mộng, bước lên con đường tu luyện. Ông ấy dựa vào tư chất kinh người của mình, cuối cùng đã trở thành một Vương giả Nguyên Thần cảnh.
Đương nhiên, những điều này chỉ là truyền thuyết về Bảo Vương Lý Bạch Mi bên trong Tiêu Dao Thần Tông mà thôi.
Bởi vì đã quá lâu nên chẳng ai biết được tình huống cụ thế như thế nào. Dù sao, Bảo Vương vẫn vô cùng thần bí.
Mục Long không biết điều này, nhưng hắn lại cực kỳ có ấn tượng với Bảo Vương. Dù gì, hắn cũng từng gặp Bảo Vương rồi.
Hôm đó, hắn vừa tới Tiêu Dao Thần Tông bèn đi theo Triệu Linh Đan đến Tiêu Dao Thiên Điện. Sau lại bị Pháp Vương Nguyên Vô Thiên và rất nhiều cao tầng trong tông đối xử lạnh nhạt, suýt nữa bị đuổi ra khỏi tông.
Cuối cùng, vẫn là Bảo Vương Lý Bạch Mi kia mở miệng.