Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Làm người phải khiêm tốn, quân tử không cướp thứ người khác yêu thích, không hiểu à?  

             Không chỉ là phụ nữ biết ghen tị, mà đàn ông cũng thế, giờ phút này đám sư huynh nội môn đang cảm thấy như vậy, trong lòng hoàn toàn không có tí hâm mộ nào, tất cả đều là ghen tỵ và căm hận, trong lòng bọn họ có một loại dự cảm, nếu cứ để Mục Long tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tình địch số một của các chàng trai.  

             Nếu Mục Long biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, chắc chắn sẽ bất đắc dĩ nói một câu, ta cũng muốn khiêm tốn lắm, không muốn cướp thứ người khác yêu thích đâu, nhưng các sư tỷ quá nhiệt tình, hoàn toàn không cho ta cơ hội này, ngươi nói có tức hay không?  

             Nghe Mục Long chủ động hỏi tên của mình, trên mặt vị sư tỷ kia nhanh chóng dâng lên vẻ thẹn thùng, trong lòng lại vô cùng kích động.  

             Cô ta nhăn nhó cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đưa tay phất qua một lọn tóc, vụng trộm ngẩng đầu nhìn Mục Long một cái nói: "Mục Long sư đệ đúng là trực tiếp, muốn hỏi tên sư tỷ ta thì cũng nên ra ngoài giúp ta rèn luyện trước đã chứ, chờ thời cơ chín muồi, sư tỷ sẽ nói cho ngươi cả ngày sinh tháng đẻ, sư tỷ họ Tô tên Vũ Nhu".  

             Tô Vũ Nhu nói xong còn liếc mắt đưa tình với Mục Long, lúc này hắn mới phát hiện vị sư tỷ Tô Vũ Nhu này thật ra vô cùng hướng ngoại, tất cả sự ngượng ngùng lúc trước đều là giả vờ.  

             Nhưng dù sao Mục Long mới chỉ có mười sáu tuổi, cũng không phải tay lão làng cao thủ tình trường gì cả, bị sư tỷ quang minh chính đại đùa giỡn ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn lập tức cảm giác không được tự nhiên, sắc mặt có chút phiếm hồng.  

             Một màn này rơi vào trong mắt đám sư tỷ, khiến họ lập tức trở nên vui vẻ.  

             "Không ngờ Mục Long sư đệ không sợ trời không sợ đất lại còn có vẻ mặt ngượng ngùng như thế".  

             "Dáng vẻ sư đệ đỏ mặt đúng là trong ngượng ngùng có đẹp trai, cực kỳ đẹp mắt, cười một cái cho sư tỷ đi..."  

             "Mục Long sư đệ vào tông không lâu, sợ là còn chưa gặp được người ngưỡng mộ trong lòng đi..."  

             "Mục Long sư đệ, động phủ của sư tỷ cách nơi này không xa, không bằng theo ta trở về uống trà luận đạo, giao lưu sâu xa hơn được không..."  

             ...  

             "Đậu má, những sư tỷ này chắc chắn là cố ý, ban ngày ban mặt mà các ngươi lại đùa bỡn ta như thế có được không?", trong lòng Mục Long vô cùng xấu hổ, nhưng lại chỉ có thể nở nụ cười ngại ngùng mà không thất lễ.  

             Một màn này rơi vào trong mắt những sư huynh nội môn kia, trong lòng càng thêm giận dữ.  

             "Mẹ nó, thật sự là có so sánh thì sẽ có tức giận mà, làm sao ta lại không có sức hút lớn như thế chứ? Là các sư muội bị mù sao?"  

             "Tất cả các ngươi hãy nhìn tên khốn kia kìa, vẫn là vẻ mặt kia, bị nhiều sư muội xinh đẹp như vậy vây quanh, hắn còn có cái gì không vui, quả nhiên là không hiểu phong tình!", có người oán hận nói.  

             "Hừ, giả vờ, chắc chắn là giả vờ, chỉ là không nghĩ tới hóa ra các sư muội lại thích loại hình ngây thơ này, nói đến năm nay ta mới năm mươi ba, chính là độ tuổi ngây thơ...", có sư huynh trong đó vuốt bộ râu của mình, đôi mắt tang thương đột nhiên trở nên trong trẻo, chớp chớp đôi mắt to ngập nước với mấy sư đệ.  

             Mà giờ phút này, ở một góc hẻo lánh cách đó không xa, không ngờ lại có mấy ánh mắt ác độc đang nhìn chằm chằm Mục Long.  

             Đối với điều này, Mục Long lại không hề hay biết, bây giờ hắn đang suy nghĩ phải làm như thế nào để thoát khỏi sự dây dưa của những vị sư tỷ.  

             Nếu như lúc này vây quanh hắn là một đám địch, cho dù có mạnh đến đâu, Mục Long cũng dám tung ra một quyền, nhưng cái khó ở chỗ đây đều là sư tỷ nội môn, một đám con gái.  

             Ngay lúc Mục Long đang vướng mắc, bỗng nhiên trên bầu trời của Tiêu Dao Thần Tông bỗng nhiên truyền đến tiếng vang lớn.  

             Âm thanh này giống như có bảo kiếm tuyệt thế sắc bén bỗng nhiên ra khỏi vỏ, keng một tiếng, kiếm quang tung hoành, gió mây trên trời cuồn cuộn đã bị cắt đứt, chém ra một vùng trời trong xanh!  

             Trên bầu trời trong xanh đột nhiên có luồng sáng đỏ như máu xuất hiện, trong nháy mắt lại hóa thành lá cờ màu bạc to lớn, cho dù gió rất to nhưng vẫn không thể lay động được nó.  

             Trong nháy mắt nhìn thấy lá cờ màu bạc khổng lồ này, trong mắt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ chấn động, Mục Long nhân cơ hội trốn ra.  

             "Thần Tông Tru Sát Lệnh!"  

             "Lại là Thần Tông Tru Sát Lệnh!", nhắc đến cái tên này, sắc mặt các đệ tử ở đây đều vô cùng nghiêm trọng.  

             Cho dù bọn họ là đệ tử nội môn, tu hành mấy năm ở Tiêu Dao Thần Tông, nhưng cũng chỉ mới nghe nói qua về Thần Tông Tru Sát Lệnh này mà thôi, lại không nghĩ rằng sẽ có một ngày có thể tận mắt nhìn thấy "Thần Tông Tru Sát Lệnh" xuất hiện.  

             Mục Long lại không hiểu ra sao, lúc trước hắn cũng chưa từng nghe Triệu Linh Đan nhắc đến Thần Tông Tru Sát Lệnh, chỉ là xem ra Thần Tông Tru Sát Lệnh này có vẻ không đơn giản.  

             Ngay lập tức, hắn hỏi Tô Vũ Nhu: "Ta mới vào tông môn một thời gian ngắn, cũng không biết rõ nhiều chuyện lắm, Tô sư tỷ có thể giảng giải về "Thần Tông Tru Sát Lệnh" cho ta được không?"  

             "Ừm", Tô Vũ Nhu nghe vậy thì khẽ gật đầu, trên mặt cũng không còn thái độ lỗ mãng lúc trước nữa.  

             "Sư đệ vào tông không lâu, chắc hẳn còn nhớ rõ những thứ giống với lệnh truy nã và thông báo treo thưởng trong thế tục đúng không?", Tô Vũ Nhu hỏi.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK