Hai ngày nằm hôn mê này của hắn ta thực ra là đang tiếp nhận truyền thừa của sự tồn tại ở trong Hắc Oa. Bởi vì chiến đấu với tàn hồn đã tiêu hao quá nhiều sức lực nên hắn ta lâm vào trạng thái ngủ say.
Sự tồn tại trong Hắc Oa chọn Kim Bá Thiên làm đệ tử và truyền thừa y bát của mình, cho nên lão cũng kể cho hắn ta nghe nhiều chuyện ở thời thượng cổ, bao gồm cả những Ma tộc dưới phong ấn kia.
Bởi vậy, Kim Bá Thiên cũng nhận thức rõ sự kinh hoàng của loại ma khí này, một khi tu sĩ bị nhiễm phải hậu quả vô cùng thảm khốc. Nhưng hiện tại, hắn ta lại nhìn thấy Mục Long có thể hấp thụ ma khí và tiến hành tu luyện.
"Ma khí là tội nghiệt của tất cả sinh linh trên thế gian, có thể vấy bẩn nguyên thần của một người, nhưng hiện tại đại ca không những không sợ hãi, mà còn có thể mượn sự trợ giúp của ma khí để luyện công. Thảo nào, ngay cả ông già cũng nói đại ca không phải người thường, trên người chứa đại vận khí, bảo mình sau này cứ đi theo đại ca..."
Kim Bá Thiên lẩm bẩm, hai mắt càng ngày càng sáng lên, ông già hắn ta vừa nói tất nhiên chính là tồn tại trong Hắc Oa, là sư tôn của hắn ta.
Trước kia Mục Long từng nghe nói Trấn Ma Tượng cũng phải gọi lão là tiền bối, còn nói ngay cả hoàng giả của Ma tộc khi nghe danh lão mặt cũng phải đổi sắc.
Ma tộc đã bị trấn áp mười ngàn năm trước, có thể thấy sư tôn của Kim Bá Thiên có lai lịch không nhỏ, hơn nữa còn vô cùng lâu đời, rất có thể là sự tồn tại mười ngàn năm trước.
"Tên mập, ngươi nói xem rốt cuộc Mục Long đang tu luyện pháp môn gì, ngay cả ta cũng nhìn không ra. Đã hai ngày rồi, hắn sẽ không có chuyện gì chứ”.
Thạch Vô Địch ở trong góc, nó vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ đáng sợ tỏa ra từ cơ thể Mục Long nên có chút sợ hãi.
"Đồ miệng quạ, đừng nói nhảm, đại ca của ta là thiên tài xuất thế, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Có điều chuyện này rất quan trọng, nhất định không được để lọt một chút tin đồn nào, nếu không sẽ mang đến tai họa khó lường cho đại ca...”
Ma khí trong Trấn Ma Thiên Uyên đều từ trên mặt đất tràn ra, nhưng bây giờ đã bị Mục Long luyện hóa với số lượng lớn, trở nên cực kỳ loãng.
Cũng chính vì thế nên sắc mặt của Kim Bá Thiên hơi đanh lại, hắn ta biết rõ ý nghĩa của việc có thể hấp thu ma khí để luyện công là gì. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, Mục Long nhất định sẽ bị người ta hiểu lầm.
Thạch Vô Địch ngạc nhiên nhưng không phản bác, chỉ khẽ gật đầu.
"Ông già từng nói thiên hạ đã yên ổn quá lâu, một vạn năm nay chỉ là là sự bình yên trước phong ba bão táp. Nhân đã gieo ngày trước thì sau này sẽ phải gặt quả lớn...”
Có lẽ vì chấp nhận truyền thừa nên Kim Bá Thiên cũng điềm đạm và trưởng thành hơn một chút, khác hẳn với sự phóng đãng của thời niên thiếu trước đây.
Những lời của hắn ta dường như đang nói cho chính mình nghe, càng giống như đang nói cho người đời nghe hơn, nhưng cuối cùng thì người đời cũng không thể nào nghe thấy.
Thạch Vô Địch nghe vậy, nó trầm mặc một hồi, ánh mắt đảo qua, hình như nó nghe thấy âm thanh gì đó, sắc mặt hơi đanh lại.
Đúng lúc này, trong Trấn Ma Thiên Uyên đột nhiên vang lên một tiếng động cực lớn, gần như làm rung chuyển toàn bộ Trấn Ma Thiên Uyên, Thạch Vô Địch và Kim Bá Thiên cũng hoảng sợ không kém.
"Ầm ầm, đùng đoàng...”
Âm thanh này giống như tiếng sấm sét trên bầu trời, vừa uy nghiêm vừa nặng nề, rõ ràng là phát ra từ phía Mục Long đang tu luyện, hơn nữa là từ trong cơ thể của Mục Long phát ra.
“Xảy ra chuyện gì?”, trong lúc bọn họ đang không hiểu thế nào thì Mục Long đột nhiên mở mắt ra, sau khi huyết mạch Long Tượng lặng yên, nhiệt độ khủng khiếp trên người hắn nhanh chóng tiêu tán.
Sau hai ngày tu luyện, khí thế trên người của Mục Long đã thay đổi, khuôn mặt tuấn tú vốn có của hắn ngày càng trở nên khôi ngô, toát ra khí chất cực kỳ cao quý.
Hơn nữa bởi vì huyết nhục đã thuần khiết nên làn da của hắn trở nên rất trắng và mịn, giống như một đứa trẻ sơ sinh. Ngay cả những nữ tu sĩ nhìn thấy, e là cũng không khỏi cảm thấy ghen tị.
Nhìn thấy Kim Bá Thiên và Thạch Vô Địch đang nhìn mình như quái vật, Mục Long đột nhiên bật cười khanh khách, sau đó nói: "Âm thanh vừa rồi chỉ là khí huyết của ta gầm lên mà thôi, không cần hoảng sợ...”
Mục Long phất tay ra hiệu cho bọn họ bình tĩnh lại, đồng thời cũng đang kiểm tra kết quả tu luyện của mình.
Trong cơ thể hắn hiện tại có một hồng lô hư ảo, giống như thiên địa, nơi bầu trời tròn trịa, trấn áp huyết nhục, trong đó có một ngọn lửa đang thiêu đốt, rực rỡ chói mắt.
Đây là nguyên mẫu của Trấn Ngục Hồng Lô, đợi chân thân trấn ngục hoàn thành thì Trấn Ngục Hồng Lô này cũng sẽ trở thành bảo vật thực sự, có thể triệu hồi và trấn áp kẻ địch, lửa trong đó chính là lửa tinh thần của Mục Long. Một khi nó được kích hoạt, trừ khi chết, nếu không sẽ không bao giờ tắt.
Bây giờ, chân thân trấn ngục này của Mục Long được xem như là lối đi đầu tiên, cũng có chút uy lực.
Có điều, Kim Bá Thiên và Thạch Vô Địch vẫn kinh ngạc nhìn chằm chằm Mục Long.
"Khụ khụ, đại ca, thật ra ta muốn nói, mặc dù đều là đàn ông với nhau, nhưng huynh cứ chĩa cây súng dài kia vào bọn ta như vậy, rốt cuộc vẫn có chút xấu hổ...”, trong khi nói, Kim Bá Thiên còn đặc biệt liếc nhìn đũng quần của Mục Long.
Nghe đến đây, Mục Long đột nhiên đỏ mặt, hắn mãi đắm chìm trong niềm vui tu luyện đến mức quên mất chuyện quần áo đã bị thiêu trụi, bây giờ cả người vẫn đang trần truồng.
"Kích động, hoàn toàn là kích động, ta hoàn toàn không có ý khác...”, Mục Long xấu hổ lấy ra một chiếc áo choàng, nhanh chóng mặc vào.
Sau đó, hắn quay lưng lại, nói: "Chuyện ở đây đã xong rồi, cũng đến lúc chúng ta phải rời khỏi nơi này và ra ngoài rèn luyện...”, nói xong, Mục Long vội vàng đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của Mục Long vội vã rời đi, Kim Bá Thiên và Thạch Vô Địch đưa mắt nhìn nhau.
"Này...ngươi nói xem, đại ca huynh ấy có phải là đang mắc cỡ không...”, Kim Bá Thiên nhếch mép cười xấu xa.
"Chậc, có gì mà mắc cỡ chứ, Thạch Vô Địch ta đã trải qua vô số năm tháng, có gì là chưa từng nhìn thấy...”, Thạch Vô Địch khẽ hừ một tiếng.
Nghe vậy, Kim Bá Thiên đột nhiên khinh bỉ: "Ngươi thật sự là chưa từng nhìn thấy, cho dù ngươi là đá thành tinh, lẽ nào ngươi cũng có thể nhú ra thứ đó sao?"
"Hừ, tên mập, lần cuối cùng ta sửa lại đấy. Ta là đá Phong Lôi Thần, không phải là đá thành tinh, là thiên địa kỳ thạch, hiểu không?", Thạch Vô Địch trừng mắt nhìn Kim Bá Thiên.
"Được rồi, cho dù ngươi là đá Phong Lôi Thần, thì ngươi cũng không thể có thứ đó...”