Chương 156: Lấy xương hầm canh
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Mục Long, mọi người cảm nhận được trong bóng lưng đó mang theo ý niệm sát phạt vô tận, cảnh tượng Mục Long giết chết trăm người trước đó đã trở thành ác mộng trong lòng bọn chúng.
Hội Đồ Long nếu như không thể giết rồng thì nhất định sẽ bị rồng giết, vốn cho rằng đây là lời nói to gan ngông cuồng của Mục long, nhưng hiện tại xem ra lời nói này cực kỳ có khả năng trở thành hiện thực.
"Cơ duyên, hiện giờ thứ có thể cứu được chúng ta chỉ có cơ duyên!"
"Chỉ cần chúng ta gặp được cơ duyên như tên béo chết dẫm đó thì có lẽ có thể đột phá Ngự Hồn cảnh, đến lúc đó không cần phải sợ tên Mục Long đó nữa, thậm chí còn có thể giết chết hắn!"
Có người nhận được nguồn cảm hứng sâu sắc từ Kim Bá Thiên, quyết tâm tìm kiếm cơ duyên, tìm kiếm hy vọng đột phá Ngự Hồn cảnh để đối phó với Mục Long.
Mục Long dẫn theo Kim Bá Thiên rời đi, tiếp tục tiến sâu vào đảo Phục Ma.
Trực giác trong lòng hắn mách bảo, nơi truyền thừa mà Tượng Vương nhắc tới đó ở ngay tại chính mảnh đất thần bí màu đen này.
"Đúng rồi, mập, cái nồi sau lưng ngươi đây rốt cuộc là gì thế, ta chưa từng nghe nói tới có bảo vật như vậy", trên đường đi, Mục Long hỏi Kim Bá Thiên.
"Haiz, chuyện này nói ra vô cùng kỳ quặc, đệ lớn thế này cũng chưa từng gặp phải chuyện nào lạ như thế".
"Chỉ tại truyền tống trận đáng chết đó, vừa vào đảo Phục Ma, đệ đã bị rơi ngày vào một cái hố đen ngòm, để ra ngoài đệ phải tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy một hang động, chỉ là đệ không biết hang động thông đến đâu, hơn nữa vào nửa đêm bên trong còn phát ra từng trận rống quái gở, cực kỳ đáng sợ".
"Cho nên, ban đầu đệ không dám đi vào, mãi đến sau này khi lương thực trong nhẫn trữ vật của đệ hết sạch, không còn cách nào khác, thiết nghĩ dù sao cũng chết, so với chết đói thì chi bằng cứ xông đại đi nên đệ đã chui vào cái động đó".
"Sau đó thì sao? Cả tu vi của đệ nữa, cũng bạo tăng đến mức độ này", Mục Long có chút chấn động, trước đó Kim Bá Thiên chẳng qua chỉ là Bích Cung cảnh tầng năm mà thôi, mà hiện tại mới chỉ qua 10 ngày ngắn ngủi đã đạt đến Bích Cung đỉnh phong, tốc độ này e là hiếm người có thể sánh kịp.
Kim Bá Thiên vừa nghe vậy lập tức cười nói: "Đây mới là việc tiếp theo đệ muốn kể, động huyệt đó cực kỳ cổ quái, bên trong âm u ẩm ướt, còn có rất nhiều thi cốt, không biết là của tu sĩ hay là của sinh linh nào. Đệ ở trong đó đi một vòng rất lâu, đói đến không chịu được, vừa hay nhìn thấy có một cái nồi, nên đã hầm canh xương để uống".
"He he, lão đại, huynh quả nhiên không lừa đệ, trên đảo Phục Ma này quả thật có đồ ngon, đệ uống canh xương đó xong thì tu vi cũng bắt đầu bạo tăng...", Kim Bá Thiên nói rồi còn tỏ ra rất vui vẻ.
Mục Long nghe vậy chỉ cảm thấy buồn bực: "Ta chịu, vậy cũng được nữa..."
"Đợi đã, không phải đồ ăn mang theo đệ đã ăn sạch rồi sao? Lấy đâu ra xương để hầm canh vậy, không lẽ là...", Mục Long nhìn chằm chằm vào Kim Bá Thiên, trợn tròn mắt lên nhìn.
"Đúng vậy, nhặt ở dưới đất đó, nơi quỷ quái đó chẳng có gì khác chỉ có mỗi xương, hơn nữa còn đủ mọi màu sắc, đệ tùy tiện tìm vài khúc có màu vàng để hầm canh uống, mùi vị rất ổn, còn đại bổ nữa, tu vi cũng đột phá..."
"Xương kim sắc...", Mục Long lẩm bẩm, lập tức biến sắc. Hồi nhỏ hắn đã từng nghe mẫu thân kể rằng nếu như tu vi đạt tới cảnh giới hoàng giả, ngưng tụ pháp tương có thể thông thiên, đắp nặn lên kim thân vạn năm không hư hỏng.
Kim thân là vật sinh ra khi pháp tương và thân thể hợp lại thành một, nếu đã siêu thoát khỏi thân thể thì trở thành pháp thể, có uy năng to lớn.
"Đệ không phải đã nhặt được tàn thể kim thân của hoàng giả viễn cổ người ta để hầm canh uống rồi đó chứ?", Mục Long càng nghĩ càng cảm thấy không thể tin nổi.
"Cái gì mà tàn thể kim thân chứ, chưa từng nghe qua, có điều mùi vị khá ngon đấy", Kim Bá Thiên rõ ràng căn bản không hề nghĩ đến những việc này.
"Hừ, bỏ đi, đệ tiếp tục kể đi, sau đó đã xảy ra chuyện gì, cái nồi này là thế nào?", Mục Long tiếp tục hỏi.
"Ồ, cái nồi này hả, cũng là nhặt được trong sơn động đó, đệ thấy nó khá bền nên tiếp tục dùng nó để hầm canh, kết quả uống xong thì đệ ngất đi, đến lúc tỉnh lại cái thứ này đã chạy lên lưng đệ rồi, còn dùng dây xích trói đệ lại, không mở ra được, huynh nói xem có tức không?"
"A... cái nồi này...", Mục Long nghe vậy trong lòng vô cùng sợ hãi, không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh, uy lực của cái nồi đen này hắn đã thấy qua, nhất là năng lực phòng ngự, quả thực phải nói là biến thái.
Nói không hề khoa trương thì có cái nồi đen này, ít nhất ở Bích Cung cảnh, Kim Bá Thiên có thể nói là ở vị trí bất bại.
"Sau đó thì sao? Đệ rời khỏi huyệt động đó thế nào?", con người luôn có lòng tò mò, Mục Long không kìm được mà tiếp tục hỏi về chuyến kỳ ngộ của Kim Bá Thiên.
"Sau đó, lúc đệ tỉnh lại thì đã ở bên ngoài rồi, đó là một nơi rất cổ quái, gần như là một mảng phế tích rất cổ xưa, đã hoàn toàn bị hủy diệt, tất cả xung quanh đều có màu đen..."
"Lão đại, thực sự không dám giấu huynh, đệ nghi ngờ cái nồi này là yêu quái, đã hoàn toàn kí sinh lên đệ rồi, gỡ thế nào cũng không ra, hỏi nó thì nó không nói, vấn đề là cái thứ này còn biết bay, e là không thể thoát khỏi".
"Không ngờ, Kim Bá Thiên ta sáng suốt một đời cũng có ngày phải cõng cái nồi đen to như vậy trên lưng, hừ...", Kim Bá Thiên liếc nhìn cái nồi đen trên lưng một cái, thở vắn than dài, có chút đau khổ.
Mục Long thấy thế, cười nói: "Tên khờ khạo nhà đệ, rõ ràng là đã trúng mánh mà còn khoe mẽ, đây chính là tạo hóa của đệ, lưng có nồi đen thì đã sao? Cái nồi đen này rõ ràng là bảo vật, người khác muốn cầu còn chả được ấy chứ".
"Có điều vừa nãy nghe đệ nói, nơi đệ tỉnh lại tất cả đều có màu đen, đệ có nhớ nó ở phương hướng nào không?", Mục Long nói rồi lấy bản đồ ra, đưa cho Kim Bá Thiên xem.
"Nơi đó đệ không nhớ nữa, sau khi đệ tỉnh lại, biết xương đó là đồ tốt, muốn lấy thêm nhiều chút để hầm canh, nhưng có tìm cũng không thể tìm thấy động khẩu đó nữa, còn bị một đàn yêu thú đáng sợ tấn công, sau đó cái nồi đen này đã đưa đệ rời đi".
Chương 157: Chỉ biết ăn!
"Ta nhớ hướng kia hình như là nơi này!", Kim Bá Thiên nhìn kỹ bản đồ, cuối cùng vươn tay chỉ vào một nơi. Đó rõ ràng là khu vực thần bí được đánh màu đen trên bản đồ.
"Quả nhiên như ta đoán, mới vừa tiến vào đảo Phục Ma đã rơi xuống nơi này, cũng không biết nên nói đệ may mắn hay xui xẻo nữa".
"Đệ có biết khu vực màu đen kia là chỗ sâu nhất cũng là cấm địa cực kỳ nguy hiểm trên đảo Phục Ma không? Nhiều thế hệ đệ tử tham gia thí luyện cũng chẳng dám bước chân vào đấy, không phải đệ phúc lớn mạng lớn, gặp được cái nồi này thì có lẽ đã chết trong đó rồi", Mục Long cười khổ nói.
"Đáng sợ như vậy sao? Nói thế thì đệ mập cũng có phúc của mập, chỉ là, e rằng không quay trở lại chỗ kia được, không thì chúng ta còn có thể nhặt chút xương cốt hầm canh uống...", Kim Bá Thiên nói xong, lại bắt đầu chảy nước miếng.
Mục Long thấy vậy, tức thì cười mắng: "Đệ đấy, đúng là đi đâu cũng không quên ăn. Có điều, đệ có biết lần này chúng ta phải đi đâu không?", trên mặt Mục Long lộ ra vẻ bí hiểm.
"Đừng nói là...", Kim Bá Thiên vừa nghe vậy lập tức có chút kích động, chỉ chỉ khu vực màu đen trên bản đồ nhìn hắn.
Mục Long vừa nghe, đang định gật đầu lại bị câu nói kế tiếp của Kim Bá Thiên làm cho cạn lời.
"Hóa ra đại ca cũng mong ngóng cái canh xương hầm kia, ta nói mà, huynh đã nói với ta trên đảo Phục Ma có đồ ăn ngon nên chắc chắn là huynh đã biết sớm rồi đúng không? Có điều, đại ca ra ngựa thì không gì là không làm được. Lần này, chúng ta chắc chắn có thể tìm được cái hang động kia, sau đó tìm nhiều xương cốt chút, hầm một nồi bự, uống ba ngày ba đêm...", gương mặt Kim Bá Thiên hiện ra vẻ nhộn nhạo, ánh mắt cũng trở nên mê ly, còn liên tục chép miệng.
Mục Long thấy vậy, sắc mặt lập tức đen thui, không kiềm được gõ đầu hắn ta: "Uống con khỉ, ta đến đó là vì Tượng Vương tiền bối đã nói cho ta một bí mật, đệ cho rằng ta chỉ biết nhớ đến đồ ăn như đệ chắc..."
Sau đó, Mục Long thấy Kim Bá Thiên nhìn mình với ánh mặt đầy u oán, tức thì chịu thua, lẩm bẩm: "Đương nhiên, nếu có thể tìm được đám xương cốt kia thì hầm một nồi nếm thử cũng khá tốt..."
Hai người vừa nói chuyện vừa nhanh chóng lên đường đi đến khu vực màu đen sâu trong đảo Phục Ma.
Chẳng qua, cái tên Kim Bá Thiên vẫn chẳng thể sửa được cái thói ham ăn ham uống của mình, đi đến đâu ăn đến đó, cho hắn ta Huyền Linh đan cũng không chịu, cứ nhất định phải thể hiện tài nấu nướng cho Mục Long ăn.
Mục Long cũng bất lực, vừa hay lúc trước đã giết một con yêu Hủy.
Bởi vì con Hủy kia chỉ ngưng tụ được một viên hư đan, sau khi chết đã biến mất nên hắn không thể lấy được yêu đan. Cái sừng của nó cũng đã đưa cho Mặc Linh Lung, chỉ còn lại thịt.
Yêu thú như này thịt đều tràn ngập huyết khí và linh khí, Mục Long cũng tham gia giết nó nên cũng nhận được một phần. Lúc này, vừa hay có thể lấy ra dùng.
Vốn dĩ, Kim Bá Thiên định dùng cái nồi sau lưng để nấu, nhưng cái nồi kia lại hoàn toàn làm lơ hắn ta. May mà Kim Bá Thiên chính là một cái nhà bếp di động nên đều có đầy đủ đồ dùng nhà bếp và gia vị.
Buổi trưa, mặt trời chói chang, hai người bắt bếp lên bên cạnh một đống đá, hầm một nồi thịt, cũng bỏ thêm rất nhiều linh dược bên trong.
Chẳng bao lâu sau, mùi thơm đã bay ra khắp nơi, khoảnh khắc mở nắp nồi ra, tinh hoa của thịt yêu Hủy và nước hầm tươi ngon đã hòa quyện vào nhau, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, xộc thẳng vào mũi làm người ta vô cùng muốn ăn, không nhịn được húp xì xụp.
Tuy Kim Bá Thiên thích ăn, lại chưa bao giờ ăn qua thịt của yêu thú bán bộ Ngự Hồn cảnh, làm hắn ta thèm chảy nước miếng.
"Hay là, ta nếm thử trước xem có chín không nhé", Kim Bá Thiên nói xong định giành ăn trước.
"Đợi đã, còn phải hầm thêm chút nữa", Mục Long nói xong bèn lấy ra hai giọt Tam Quang Thánh Thủy bỏ vào nồi.
Khoảnh khắc khi Tam Quang Thánh Thủy được bỏ vào nồi, tinh khí cuồn cuộn lập tức tản ra, linh khí trong nồi thoáng chốc đậm đặc hơn mấy lần, trực tiếp hóa thành từng luồng sương mù màu trắng phóng lên cao.
"Cái này... đại ca thả cái gì vào nồi vậy?", Kim Bá Thiên thấy vậy hoảng sợ.
Nhưng Mục Long lại chẳng kịp giải thích vội nói: "Mau hấp thụ đi, sương mù kia cực kỳ có lợi cho tu hành đó", hắn nói xong, há miệng hút lấy, phệ chủng trong người điên cuồng vận chuyển, hơn một nửa sương mù đều bị nuốt vào bụng.
Kim Bá Thiên nghe vậy cũng đoán được chắc là Mục Long đã bỏ thứ tốt vào trong nên không cũng không nói thêm gì nữa, vội vàng hấp thu sương mù.
Sau một lát, hai người nhìn về phía thịt và linh dược trong nồi thấy nó càng ngon miệng hơn, bên trong còn hơi hơi bóng bẩy như món ăn trân quý của thần tiên, hoàn toàn chẳng giống đồ ăn dưới thế tục.
Vừa mở miệng cắn một miếng, bỗng cảm thấy linh khí bắn ra từ trong miếng thịt quanh quẩn nơi đầu lưỡi, cả khoang miệng đầy ngập vị tươi ngon, ngon không thể tả, hóa thành nước canh chảy xuống họng, khí huyết cả người chợt bốc lên, vừa ngon vừa bổ.
Nước canh ấy đầy ắp tinh hoa, Mục Long lấy ra cái chén đá tìm được lúc trước, múc một chén to, vừa ăn thịt vừa húp canh, cực kỳ thỏa mãn.
Song, ngay khi Mục Long thả chén xuống, há miệng gặp thịt thì bỗng thấy bên cạnh nhoáng lên một bóng hình rồi biến mất.
Hắn nhìn một lúc lâu cũng không phát hiện gì, tưởng mình hoa mắt, nhưng chợt nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng động lạ.
"Rắc" một tiếng, Mục Long nghe thấy thì hoảng sợ, lại nhìn về phía cái chén đá thì lập tức trợn to hai mắt.
Chỉ thấy mép chén xuất hiện một cái lỗ, trông như bị trực tiếp cắn bể. Phải biết rằng, cái chén đá này từng đập cho linh kiếm tuyệt phẩm của Sở Tùy Duyên nứt ra một cái khe đó.
"Cái này... rốt cuộc là sao?", Mục Long nhìn xung quanh, phát hiện trên đống đá lởm chởm ngoài hắn và Kim Bá Thiên ra thì không còn sinh vật nào khác.
"Hay là ban nãy... thật sự không phải ảo giác?"
Mục Long thầm giật mình, lập tức hỏi: "Mập mạp, ban nãy đệ có thấy cái gì không?"
Chương 158: Giả thần giả quỷ
Nhưng, hắn vừa hỏi xong đã thấy mồm miệng quần áo Kim Bá Thiên bóng nhẫy nên Mục Long hơi hối hận vì có lẽ giờ hắn ta chỉ nhìn thấy thịt.
"Cái gì? Ơ, đại ca, răng huynh khỏe ghê, cả chén cũng có thể bị cắn bể?", Kim Bá Thiên nhìn chằm chằm cái chén bị mẻ một miếng, hơi kinh ngạc nói.
Mục Long nghe vậy chỉ nghiêm túc nói: "Nếu ta nói cho đệ biết cái chén này ngay cả linh khí tuyệt phẩm cũng có thể đập nứt thì sao?"
Kim Bá Thiên nghe hắn nói thế lập tức hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Mục Long như nhìn quái vật.
Vốn tưởng hắn ta sẽ hỏi gì đó, ai ngờ lại nghe Kim Bá Thiên nói: "Hóa ra cơ thể của đại ca đã mạnh đến nỗi có thể cắn bể linh khí tuyệt phẩm, chẳng trách khi đối mặt với sự quần ẩu của hơn hai trăm người cũng bình yên vô sự, còn có thể giết ngược lại cả trăm người".
"Giết ngược con khỉ!", Mục Long vừa nghe vậy suýt nữa bị tức chết, sau đó nghiêm túc nói: "Ta định nói cho đệ là có lẽ quanh ta có một sinh vật cực kỳ khủng bố. Lúc này, nó đang núp trong tối, ban nãy, nó còn cắn bể chén của ta!"
"Lẽ nào đó là một sinh vật mà chúng ta chưa nghe thấy bao giờ? Có điều, nó cắn chén làm gì? Chẳng lẽ là muốn ăn canh?", Kim Bá Thiên nói xong, như nghĩ đến chuyện gì hết sức đáng sợ, trực tiếp cất nồi đi.
"Đại ca, theo lời huynh thì ta cũng thấy nơi này có yêu khí. Hơn nữa, chỗ này cũng cực kỳ nguy hiểm, không nên ở lâu. Hay là, chúng ta đổi chỗ khác ăn đi?", Kim Bá Thiên hơi sợ, dù sao đầu của hắn ta cũng không cứng như linh khí tuyệt phẩm.
"Không được, chuyện này chắc chắn không đơn giản!", Mục Long đứng dậy, tay bưng chén đá, cẩn thận quan sát xung quanh định phát hiện có chút dấu vết nào không.
"Yêu vật có thể ẩn hình quả thật khó chơi!", Mục Long lẩm bẩm, sau đó bỗng đánh ra mấy quyền về phía mấy chỗ, nhưng vẫn như ném đá xuống biển, chẳng có dấu vết nào.
"Khốn kiếp!", sắc mặt Mục Long hơi khó coi, không biết mới là nguy hiểm nhất.
Chỉ là hắn nghĩ, con yêu vật này có thể ẩn hình, lại có bản lĩnh cỡ đó, nhưng chỉ cắn chén mà không tấn công người, lẽ nào nó đang đùa giỡn mình?
Mục Long nghĩ một hồi, có chút bực, vận chuyển chân nguyên đá một cước về phía đống đá bên cạnh, tức thì đất đá bay tứ tung.
Mà đúng lúc này, trong đống đá kia lại phát ra một tiếng oán trách: "A... đau quá, đau chết mất!", đó là một cục đá, bay ra lại bay về.
"Bổn đại thần chẳng qua chỉ đang phơi nắng, kẻ nào to gan dám đánh lén bổn đại thần?"
Hòn đá kia có màu nâu đen, trông cực kỳ bóng loáng, dường như không khác gì một cục đá, nhưng điểm khác biệt là nó lại có hai mắt và miệng.
"Đại ca, hòn... hòn đá kia thành tinh rồi kìa!", Kim Bá Thiên chỉ vào hòn đá kia với vẻ mặt khó tin.
"Hóa ra là ngươi!", Mục Long bỗng cảm thấy hòn đá kia hơi quen mắt.
"Cái gì mà là ngươi, bổn đại thần chính là Thần Thạch rơi xuống từ trên trời khoảng 10 ngàn năm trước. Trước kia vẫn chưa nhìn thấy các ngươi. Trái lại hai tên nhóc các ngươi bỗng làm phiền bổn đại thần ngủ, phải chịu tội gì?", hòn đá kia trừng mắt, ra vẻ ông cụ non.
Mục Long nghe vậy, khóe miệng khẽ cong, cười nói: "Thần Thạch? Hòn đá cũng cần ngủ hả? Chứ không phải là hôm đó thiên kiếp bổ xuống quá tàn nhẫn nên bắt đầu nói nhảm?"
"Gì mà thiên kiếp địa kiếp, bổn đại thần hoàn toàn không biết ngươi đang nói gì? Có điều, bổn đại thần chính là cao thủ tuyệt đỉnh, đương nhiên sẽ không so đo với một tên nhóc nhà ngươi. Ngươi để cái chén kia lại coi như quà xin lỗi đã làm phiền đến giấc ngủ của ta đi", hòn đá kia nói xong, ý bảo Mục Long để chén lại rồi đi mau.
Mục Long nghe vậy, không nhịn được buồn cười: "Cắn bể chén của ta, còn giả thần giả quỷ trước mặt ta. Ngươi cho rằng, đổi màu thì ta không nhận ra ngươi chắc?"
"Cũng không biết là đá Phong Lôi Thần cứng hay là thần thiết Như Ý cứng?", Mục Long nói xong, thần kích Như Ý thoáng chốc xuất hiện trong tay, đập thẳng xuống đá Phong Lôi Thần.
Đá Phong Lôi Thần thấy thần kích Như Ý thì lập tức hơi luống cuống, hú lên quái dị: "Giết người, giết người, cứu mạng!", nó vừa hú hét vừa khôi phục lại hình dạng cũ, hai cái cánh gió sét cũng xuất hiện và mở ra.
"Ngươi là hòn đá, không phải người", Mục Long thấy thế mới cất thần kích Như Ý đi, cười lạnh nhìn đá Phong Lôi Thần.
Đá Phong Lôi Thần lại chằm chằm Mục Long nói: "Bổn đại thần đã hoàn toàn thay đổi vẻ ngoài mà còn bị ngươi nhận ra, tên loài người nhà ngươi có vẻ rất có tuệ căn, ừ, khá tốt, trẻ nhỏ dễ dạy".
Mục Long nghe xong, không nhịn được cười nói: "Vậy thì chắc ngươi chưa nghe qua câu cóc ba chân dễ tìm, tìm một hòn đá lại như mò kim đáy biển. Huống chi, giọng nói ấy của ngươi nghe một lần thôi là có thể nhớ kỹ rồi".
Tuy đá Phong Lôi Thần khá kinh ngạc, nhưng vẫn giả vờ không kiên nhẫn nói: "Được rồi, được rồi, loài người, coi như ngươi thông minh. Có điều, nếu ngươi đưa cái chén trong tay cho ta thì bổn đại thần có thể suy xét... dạy cho người vài chiêu".
"Thật không? Vậy ngươi định dạy cho ta cái gì?", Mục Long hỏi.
"Cái này...", đá Phong Lôi Thần nói xong, con ngươi đảo qua đảo lại, sau đó lại giả vờ hiểu rộng biết nhiều nói với Mục Long: "Tin chắc rằng ngươi cũng thấy được thiên kiếp ngày ấy... không đúng, đó không phải thiên kiếp, mà là một loại thần công của bổn đại thần. Nếu ngươi đưa cái chén kia cho ta thì ta có thể suy xét truyền nó cho ngươi".
Thấy Mục Long chỉ cười không đáp, đá Phong Lôi Thần tiếp tục lừa gạt: "Loài người, ngươi cần phải biết, có biết bao cao thủ vì được đến bổn đại thần chỉ dạy mà tranh nhau máu chảy đầu rơi. Một câu của bổn đại thần thôi là có thể khiến thế gian nổi lên một trận chiến đẫm máu rồi. Thế nên, đây là một cuộc mua bán lời to mà chẳng lỗ là gì. Ngươi cần phải nhanh chóng quyết định đi, đừng để vuột mất cơ hội đó".
"Ừ, biết rồi, ngươi cứ khoác lác tiếp đi!"
"Mập mạp, lấy nồi ra, chúng ta vừa ăn vừa nghe nó khoác lác!", Mục Long nói xong, bưng chén đá lên uống một ngụm canh.
Chương 159: Dụ dỗ
Đá Phong Lôi Thần nghe vậy lập tức nổi giận, cả giận nói: "Hừ, loài người ngu ngốc, ngươi dám nói bổn đại thần khoác lác? Ta đường đường là Thần Thạch, sẽ là loại nói khoác sao? Còn nữa, thứ mà bổn đại thần nhìn trúng thì mong ngươi đừng có dùng miệng liếm".
"Ồ, vậy hả?", Mục Long nghe thấy thế, trở tay lấy thần kích Như Ý ra bổ thẳng về phía đá Phong Lôi Thần: "Có giỏi thì ngươi đừng chạy!"
Đá Phong Lôi Thần thấy vậy, thoải mái né khỏi đòn tấn công của Mục Long, thở dài nói: "Haiz, thanh niên bây giờ chẳng biết yêu trẻ kính già gì cả, đã thế còn hay nóng tính, may mà gặp phải bậc tiền bối rộng lượng như ta, mới không tức giận, không thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi rồi!"
"Loài người, bổn đại thần nhân từ như thế nên sẽ tha thứ cho ngươi, lẽ nào, ngươi không thấy cảm động sao? Nếu ngươi cảm động thì cũng khỏi cần nói ra, chỉ cần tặng chén cho ta là được".
Mục Long nghe thế, không kiềm được đập thêm một phát, tuy không đánh trúng, nhưng cũng đã đủ để cho thấy thái độ của hắn.
"Ta không cảm động, hoàn toàn chẳng cảm động một xíu nào. Ta chỉ muốn hỏi hòn đá thúi hoắc nhà ngươi là có dám đứng im hay không?"
"Chỉ mới mấy ngày không gặp mà ngươi đã trở nên trơ tráo như vậy rồi!"
"Có điều, ta cũng nhận ra có vẻ ngươi rất muốn có được cái chén đá này?", Mục Long lắc lắc cái chén đá trong tay hỏi đá Phong Lôi Thần.
"Ừ, đúng vậy, người ngay không làm việc mờ ám, loài người kia, bổn đại thần nhìn trúng cái chén đá ấy của ngươi đó, nói thật, ta muốn dùng nó làm chuyện lớn, việc này liên quan đến sự an toàn của thế giới nên..."
"Nên ta hẳn là dâng cái chén đá này cho ngươi làm chuyện lớn, hành động ấy chính là có công ơn đời đời, đủ để ghi tên vào sử sách đúng không?", Mục Long cười nói.
"Đúng thế, không ngờ ngươi lại tự mình hiểu lấy được như thế, bổn đại thần cảm thấy rất vui, quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy", đá Phong Lôi Thần cười.
Song, Mục Long đã nhìn thấu tất cả, cười nói: "Bịa tiếp đi, để ta xem ngươi có thể bịa ra cái gì. Chẳng phải ngươi chỉ muốn ăn cái chén đá này của ta thôi sao? Cần phải giả thần giả quỷ như vậy à?"
"Hay là, ngươi cảm thấy trong đầu ta cũng toàn là cục đá như ngươi?", Mục Long nói xong, hết sức khinh bỉ nhìn nó, đá Phong Lôi Thần này chắc chắn không phải cục đá đứng đắn gì.
Kim Bá Thiên ở bên cạnh nghe vậy, tức thì không nhịn được phun ra một ngụm canh, vỗ bụng, cười lăn lộn trên mặt đất: "Phụt... ha ha ha, không được, vừa ăn no, đừng kể chuyện hài thế chứ..."
"Không được cười, tên mập mạp kia, ngươi câm miệng cho bổn đại thần!"
"Bổn đại thần chính là thần tiên, ăn mây uống gió, sao lại có thể ăn đồ vật của thế gian?"
"Nếu không phải ăn thì sao ngươi lại cắn cái chén đá của ta mẻ một miếng?", Mục Long thấy cục đá như vậy, không khỏi nhớ đến câu cục đá dưới hầm cầu, vừa hôi vừa cứng.
"Đó là... đó là đầu của bổn đại thần quá cứng, chạm bể", đá Phong Lôi Thần cãi cọ.
"Thế còn dấu răng kia... hay là ngươi định nói với ta rằng trên đầu mình mọc răng? Vậy đưa ta xem được không?", Mục Long có bằng chứng, không sợ nó cãi.
"Cái này...", cuối cùng đá Phong Lôi Thần cũng cứng họng, dứt khoát thừa nhận luôn: "Đúng vậy, bổn đại thần muốn ăn cái chén kia đó. Nếu ngươi đưa nó cho bổn đại thần, đợi mai sau bổn đại thần luyện được thần công rồi đương nhiên sẽ bảo vệ ngươi, làm ngươi đi ngang trong khu vực này".
"Bảo vệ thì thôi, nếu ngươi cứ tiếp tục miệng đầy lời nói dối lừa ta, ta dám chắc, ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy cái chén này nữa. Không tin thì ngươi có thể thử xem", Mục Long biết rất rõ giá trị của cái chén kia, dù sao cũng là thứ từng đựng Tam Quang Thánh Thủy.
"Được rồi, loài người kia, ngươi thắng, nói xem ngươi muốn thế nào mới đưa cái chén ấy cho bổn đại thần?", đá Phong Lôi Thần trừng Mục Long cả nửa ngày, phát hiện nó hoàn toàn không thể lừa được tên nhóc loài người tinh ranh như quỷ trước mặt.
"Cái này đơn giản thôi, chỉ cần ngươi ký kết khế ước với ta, từ nay về sau nghe theo lệnh ta thì ta sẽ đưa cái chén này cho ngươi", Mục Long nói ra suy nghĩ trong lòng.
Ký kết khế ước, đây là một cách có từ xưa mà trước đó Hoan Nhi đã nói cho hắn biết, chỉ cần hai bên ký kết khí huyết thì sẽ có khả năng kết nối với nhau và mượn được sức mạnh của đá Phong Lôi Thần.
Không ngờ đá Phong Lôi Thần nghe vậy lại không kiềm được cười ha hả: "Loài người kia, ngươi cũng buồn cười ghê, chỉ dựa vào một cái chén đá bình thường mà cũng muốn làm bổn đại thần ký kết khế ước với ngươi? Điều đó là không có khả năng!"
"Có điều, nếu ngươi đưa chén đá cho ta, bổn đại thần có thể suy xét ra tay giúp đỡ ngươi vào lúc quan trọng, sao?", đá Phong Lôi Thần nói xong, con ngươi đảo qua đảo lại, hiển nhiên là cực kỳ ranh ma.
"Chén đá bình thường? Ha, một trong số chín loại đá đặc biệt trên đời này như ngươi mà lại nhìn trúng một cái chén đá bình thường sao? Ngươi cho rằng đầu ta toàn là đá chắc?"
"Nói thật, ta chẳng những có chén đá này, mà còn có thứ trong nó nữa cơ. Vốn dĩ, ta còn định đợi ngươi ký kết khế ước với ta xong sẽ đưa cho ngươi một chút. Giờ xem ra, chỉ là ta tự mình đa tình thôi..."
"Mập mạp, chúng ta đi thôi!", Mục Long gọi một tiếng, không chút do dự xoay người rời đi.
Hắn đang cược, cược lý do đá Phong Lôi Thần cứ muốn có cái chén đá này là vì trong chén có dính khí tức của Tam Quang Thánh Thủy, so với cái chén thì đây mới là thứ hiếm có trên đời.
"Được!"
Kim Bá Thiên nghe vậy, lập tức ngồi bật dậy, đứng lên chọc ghẹo: "Cục đá... à không đúng, Thần Thạch, có duyên gặp lại".
Một bước, hai bước, ba bước... Mục Long bước ra khoảng bảy tám bước vẫn không thấy đá Phong Lôi Thần mở miệng, trong lòng không khỏi sốt ruột.
"Lẽ nào ta đoán sai rồi, nó là cục đá nên cũng chỉ nhìn trúng độ cứng của cái chén kia chứ không phải Tam Quang Thánh Thủy?"
Mục Long nghĩ đến đây bỗng hơi hối hận, cái chén đá này chỉ là một cái chén cơm hơi to một chút trong tay hắn mà thôi.
Mặc dù không thể thu phục được nó thì đưa cái chén này cho đá Phong Lôi Thần và đổi lấy cơ hội ra tay giúp đỡ của nó, cũng không thiệt.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK