Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             "Bảo Vương đại nhân cuối cùng cũng bị chọc giận rồi sao?", giờ phút này, ai nấy đều bị dọa đến không dám thở mạnh.  

             "Mẹ nó tạo nghiệt gì vậy? Sớm biết hôm nay như vậy, dùng đại kiệu tám người khiêng mời ta cũng không tới!"  

             "Rốt cuộc ta đã làm sai cái gì? Mới đánh có hai quả rắm lớn mà liên tục cảm nhận được lửa giận của hai đại vương giả..."  

             ...  

             Trong lòng mọi người không ngừng kêu khổ, vương giả vốn bí hiểm, cũng không thấy nhiều, huống chi là lửa giận của vương giả, đó thực sự không phải thứ gì tốt, dễ khiến người ta sinh ra bóng ma tâm lý.  

             Có điều, lúc này đột nhiên truyền đến tiếng cười.  

             "Hahaha....", tiếng cười kia vang lên vô cùng đột ngột, ai cũng không thể hiểu được ý tứ trong nụ cười ấy.  

             Nhìn khắp nơi, thời điểm này mà còn dám cười to như vậy đại khái chỉ có hai người, Bảo Vương và Tượng Vương. Tiếng cười này xuất phát từ miệng Bảo Vương.  

             Ông ta vuốt vuốt chòm râu trắng như tuyết, thoải mái cười to, cười đến mức chẳng ai hiểu gì.  

             "Chẳng lẽ Bảo Vương... bị chọc giận quá hóa cười?"  

             Trong lúc mọi người suy đoán, tiếng cười kia chợt im bặt. Trong nháy mắt, Bảo Vương nhìn chằm chằm Mục Long nói: "Được, ngươi khá lắm, đã bao nhiêu năm rồi, bọn họ ai cũng biết tính tình bổn tọa kỳ quặc xảo quyệt, ngay cả nói chuyện với bổn tọa cũng cẩn thận, ngươi dám chủ động đánh cược với bổn tọa?"  

             "Thôi được, bổn tọa từng nói tha thứ ngươi vô tội, huống chi ngươi thích đánh cược cũng có tiền lệ".  

             "Được, thú vị, tuổi còn nhỏ đã đánh cược với Pháp Vương, bây giờ mò đến bổn tọa để đánh cuộc. Nói thật, bổn tọa cũng nhiều năm chưa đánh cược với kẻ khác, vậy thì... cược đi", lúc nói chuyện khóe miệng Bảo Vương cong lên vui vẻ, mang vài phần cao thâm khó đoán.  

             Đã mở miệng đương nhiên sẽ không đổi ý, Mục Long nghe vậy thì chắp tay đáp: "Bọn họ đều cảm thấy tính tình tiền bối ngươi kỳ quặc xảo quyệt, nhưng theo vãn bối thấy đạo hạnh của tiền bối cao thâm, trở về nguyên trạng, bản tính thật cao siêu quá ít người hiểu, phàm phu tục tử như chúng ta tự nhiên không thể hiểu được".  

             Mục Long nói xong, Bảo Vương liền toe toét cười, ánh mắt nhìn về phía Mục Long cũng hiện lên vẻ tán thưởng, sau đó cười ha hả nhìn Tượng Vương, nói: "Hay cho bản tính thật, hay cho một câu cao siêu quá ít người hiểu. Hahaha, Tượng Vương, thằng nhóc này không hổ là người ngươi xem trọng, tuổi còn nhỏ đã biết vuốt mông ngựa tốt như vậy".  

             Ý trong lời rõ ràng là hủy đi danh tiếng của Tượng Vương, trêu chọc, nói ông ta thích được người khác nịnh nọt.  

             Nhưng Tượng Vương nghe vậy cũng không giận, khẽ vuốt râu quai nón cười nói: "Vuốt mông ngựa cũng là việc cần kỹ thuật, không chỉ cần có dũng khí kinh người, còn cần cách nhìn siêu phàm, chỉ có như vậy thì mới có thể khen vào tận xương, nhưng vẫn đủ độ nghệ, nghe phát là sướng cả người. Bên cạnh Bảo Vương e rằng không có dạng người này đi".  

             Nghe vậy, trước mặt Bảo Vương lập tức tối sầm, suýt nữa ngã quỵ.  

             Trong Tiêu Dao Thần Tông, kẻ có thể nói vuốt mông ngựa thành thứ huyền ảo, tinh túy như vậy đại khái chỉ có Tượng Vương.  

             Ngay cả Bảo Vương cũng không thể không thừa nhận, ông ta chỉ là tính cách kỳ lạ, nhưng từ trước đến nay Tượng Vương cũng không ra chiêu theo lẽ thường, tên này chắc chắn là một kẻ không bình thường.  

             "Thôi thôi, dám tham gia đánh cược với bổn vương chứng tỏ thằng này nhất định có mấy phần chắc chắn, nhưng bổn vương nhớ kỹ, lúc trước hắn nói số lượng yêu hồn thí luyện hơn xa lần trước!"  

             "Mục Long, ngươi cũng xem như thông minh, không phải không biết ý nghĩa của hai chữ "hơn xa", nói cách khác cho dù lần này số lượng yêu hồn ngang hàng lần trước cũng không được, nhất định phải hơn xa. Hơn nữa, lần trước... có nhiều lần trước lắm, số lượng ngươi đoán phải hơn xa lần có số lượng cao nhất mới được".  

             Quả nhiên Bảo Vương không hổ là vương giả, tâm tư cực kỳ kín đáo, ánh mắt chuyển động tìm ra hai lỗ hổng trong lời nói của Mục Long, kể từ đó thấy thế nào đều là Mục Long tự chui đầu vào rọ.  

             Nghe Bảo Vương nói vậy, ngay cả Tượng Vương bên cạnh cũng nhịn không được xen vào: "Ta nói này lông trắng, vừa vừa phai phải là được, nhất định phải ác như vậy?"  

             Bảo Vương nghe thế thì trừng mắt nhìn Tượng Vương: "Không hung ác không được, dù sao hắn cũng là người Tượng Vương coi trọng, nghe nói ở Huyền Tâm Huyễn Linh cốc phá kỷ lục ba lần, nói không chừng lần này cũng có thể phá kỷ lục cao nhất của thí luyện".  

             "Bổn tọa tin tưởng hắn, coi trọng hắn, muốn giúp đỡ hắn, nếu bổn vương thua thì có thể đáp ứng một điều kiện của hắn, không lỗ đi", Bảo Vương nói xong vuốt râu cười dài, không cần nhiều lời nữa.  

             Nghe vậy, Mục Long đáp: "Xin nhận sự tín nhiệm của tiền bối Bảo Vương. Kỳ thật đệ tử cũng chỉ thường thường, tin tưởng những đồng môn này nên mới dám đánh cược với tiền bối".  

             "Ừ, được, rất tốt, vậy không nói nhiều, đây là thời điểm phải lấy ra kết quả cuối cùng", Bảo Vương nói xong vung tay lên, những đệ tử kia sôi sổi nộp lên lệnh bài thí luyện, từ người phụ trách chuyên môn kiểm kê số lượng yêu hồn trong đó ngay tại chỗ.  

             Thời gian trôi qua, ngoài lệnh bài thí luyện của Mục Long và mấy người Sở Tùy Duyên ra, lệnh bài còn lại đều đã kiểm kê xong, trong đó số lượng yêu hồn là hai vạn ba ngàn sáu trăm năm mươi ba con.  

      

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK