Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Bây giờ, y phải chấp nhận số phận thôi, có lẽ vì vậy mà y vô cùng bình tĩnh.  

             "Mục Long, ngươi thắng rồi, cuộc chiến hôm nay không liên quan đến đúng sai, ta không hận ngươi, sau khi ta chết, ngươi chắc chắn sẽ là người bất phàm, nếu được, xin ngươi hãy bảo vệ cho bộ tộc Lâm Thị của ta ở thành Hàn Giang!", dứt lời, y nhắm đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của mình lại, hai hàng nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.  

             Khi đối mặt với tử vong, y thản nhiên vậy đấy.  

             Ngay sau đó, chín chín tám mươi mốt tia sấm sét phá nát không gian giáng xuống.  

             Tiếng sấm ầm ầm, tia điện dày đặc... chúng đều là thứ chứng minh cho bốn chữ trời cao vô tình.  

             Trong khoảnh khắc khi sấm sét giáng xuống.  

             "Ngục Thần Bảo Hộ!"  

             Đối mặt với đợt lôi kiếp khủng khiếp như vậy, Mục Long tức giận gầm lên, hai tay kết ấn, phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt đánh ra một hư ảnh long tượng đỏ rực.  

             "Ngục Thần Bảo Hộ" này giống với "Long Tượng Bát Bộ", cả hai đều được ghi lại trong truyền thừa của Long Tượng tộc, "Trấn Ngục Hồng Lô Kinh".  

             Long Tượng Bát Bộ được dùng để trấn áp tà ma trong luyện ngục, còn Ngục Thần Bảo Hộ được dùng để tự bảo vệ bản thân.  

             Trong luyện ngục vô biên ẩn chứa nhiều nguy hiểm khó lường, ở nó có vô số tà ma hùng mạnh, còn Long Tượng tộc lại là yêu thần trấn áp luyện ngục, khi thi triển Ngục Thần Bảo Hộ, thì dù là vạn tà đi vào cũng khó, vạn pháp không thể xâm nhập, vạn kiếp không thể giày vò, nó là phương pháp phòng ngự vô cùng mạnh mẽ.  

             Thế nhưng, để thi triển Ngục Thần Bảo Hộ phải có máu của Long Tượng làm vật dẫn, thế nên sẽ tự làm bản thân bị thương, cái giá phải trả rất lớn, bởi vậy, không đến bước đường cùng thì bình thường sẽ không dùng đến nó.  

             Mà hiện tại, Mục Long đã dùng máu Long Tượng làm vật dẫn, kết ấn thi triển Ngục Thần Bảo Hộ, chẳng phải để bảo vệ chính bản thân mình mà dùng ấn ấy để chắn lên đỉnh đầu của Lâm Cảnh Thiên.  

             "Ta bận rộn lắm, không có hơi sức đâu chõ mõm vào chuyện bảo vệ bộ tộc Lâm Thị, tự ngươi đi làm đi!"  

             Mục Long giận dữ gầm lên, âm thanh nhanh chóng bị tiếng sấm nhấn chìm.  

             Lâm Cảnh Thiên nghe được bèn mở mắt ra lần nữa.  

             Y nhìn thấy trên đỉnh đầu mình có một hư ảnh Long Tượng đỏ như máu, trông nặng nề như núi cao, to lớn như vực sâu biển rộng, như một phần của thế giới che chắn trước người y, che chắn hết mọi khổ đau cho y khiến y cảm nhận được sự an toàn hiếm hoi ở đời.  

             Hư ảnh Long Tượng bất khuất kia mang tới cho y hy vọng từ trong nỗi tuyệt vọng cùng cực, một lần nữa cho y ý chí chiến đấu, một lần nữa cho y dũng khí tập hợp lực lượng trên người, thực hiện nỗ lực cuối cùng.  

             Ầm ầm!  

             Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, cả thế giới như chìm trong tĩnh lặng, hiu quạnh đến đáng sợ...  

             Mục Long vẫn đứng ở chỗ ấy, chẳng qua mảnh đất dưới chân hắn đã khô cằn.  

             Phụt...  

             Mục Long phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.  

             Khi đợt thiên kiếp cuối cùng giáng xuống, bởi vì có tự phù màu vàng bảo vệ hắn nên sấm sét cũng không đánh thẳng lên người, nhưng sức mạnh của lôi kiếp quá đỗi khủng khiếp, chỉ cần dư chấn mà nó sinh ra cũng đủ khiến nội tạng của hắn bị thương không nhẹ rồi.  

             Nếu không phải do chân thân trấn ngục của hắn có đột phát, lực phòng ngự của cơ thể tăng lên ngang bằng với huyền khí, thì e rằng lục phủ ngũ tạng vỡ tan mà tử vong rồi.  

             Tự phù màu vàng cũng trở nên ảm đạm, chúng hóa thành những mảnh nhỏ, bay trở về cơ thể Mục Long.  

             Bên ngoài huyền cung Cấm Kỵ thứ mười ba kia vậy mà xuất hiện những vết rạn nứt, chúng liên tục lan ra xung quanh, chốc lát sau, vỡ nát.  

             "Cái gì? Cái này bị phá hủy rồi sao?", Mục Long cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể, đáy lòng khiếp hãi, làm cả buổi, suýt nữa tính mạng cũng ra đi luôn mà kết quả nhận được lại là dã tràng xe cát biển Đông sao.  

             Nhưng mà, ngay khi Mục Long đang vô cùng não nề, sau khi vết tích đã biến mất hết thì lại có một luồng hơi thở mới truyền đến.  

             Ánh sáng vàng rực rỡ heo hắt lẻ tẻ tựa như lửa đom đóm, rồi sau đó, nó dần dần sống lại, càng lúc càng sáng lên, rồi rực rỡ chói lọi, ánh sáng lộng lẫy chiếu rọi, mãi đến khi chói mắt người khác.  

             Một huyền cung mới được khai sinh, nó đang liên tục sinh ra, liên tục lớn lên, đây là sinh mạng sinh ra sau khi tan biến.  

             Khí thế huyền cung bị phá hủy rồi lại sinh ra càng mạnh mẽ hơn trước kia nhiều, bên ngoài huyền cung có một tự phù cổ xưa thấp thoáng, trông đau thương mà hùng dũng.  

             Ngay lúc nó thành hình, mười hai huyền cung khác cũng sinh ra một cảm giác mãnh liệt.  

             Huyền cung thứ mười ba này còn lớn gấp đôi mười hai huyền cung khác, hơn nữa nó còn nằm ở trung tâm tất cả huyền cung, tựa như trăng sáng giữa trời sao vậy, tất cả huyền cung đều xoay tròn xung quanh nó liên tục không dừng lại.  

             Khí thế trên người Mục Long cũng mạnh mẽ hơn trước nhiều, bây giờ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng cảnh giới của mình, nó đã vượt qua Bích Cung cảnh đỉnh, sự tồn tại của hắn chính là giới hạn cao nhất của Bích Cung cảnh.  

             Lại đi tiếp về phía trước đó chính là Ngự Hồn cảnh, bởi vì hắn đã cảm nhận được cánh cửa dẫn đến Ngự Hồn cảnh rất rõ ràng rồi.  

             Mây đen trên trời dần tan biến, Lâm Cảnh Thiên ngã xuống phế tích bị sấm sét đánh xuống, không biết sống chết như nào.  

             Sau khi khói bụi mịt mù đã bớt đi, Mục Long lại nhìn thấy bóng dáng của Lâm Cảnh Thiên, y đang quỳ bất động trên mặt đất.  

             "Này, Lâm Cảnh Thiên, ngươi còn sống không? Không chết thì đứng lên coi nào, chúng ta tiếp tục trận chiến lúc nãy!", cả người Mục Long rách rưới, trông vô cùng chật vật, nhưng đôi mắt sáng ngời.  

             Hắn đi đến chỗ Lâm Cảnh Thiên, như được rồng được hổ tiếp thêm sức mạnh, bước chân vô cùng vững vàng, không giống như dáng vẻ đang bị thương.  

             Nhưng Lâm Cảnh Thiên không giống vậy, cho dù Ngục Thần Bảo Hộ của Mục Long có sức mạnh rất lớn, hơn nữa y cũng dốc hết toàn bộ, nhưng tám mươi mốt tia sấm sét này quả thật quá kinh khủng rồi.  

             Y còn sống đã là chuyện tốt lắm rồi, nào còn hơi sức để nói chuyện chứ, khi nghe câu hỏi của Mục Long, cả người y khẽ giật, chỉ có ngón út cử động được, run rẩy báo hiệu cho Mục Long rằng mình vẫn còn sống.  

             "Ồ, vẫn còn sống nhỉ, quả nhiên không hổ là xuất thân từ thành Hàn Giang giống ta, kiên cường lắm".  

             Sau khi khói bụi đã lắng xuống, những nhân vật tai to mặt lớn trong các tông môn đều phái người điều tra nơi độ kiếp, khi nguyên thần của Pháp Vương điều tra tình hình của Lâm Cảnh Thiên thì không khỏi nhướng mày, Lâm Cảnh Thiên bị thương quá nghiêm trọng, may mắn là vẫn còn sống.  

    

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK