Mặc dù Mục Long hỏi như vậy, nhưng đối với kết quả bây giờ, ai nấy cũng đều hiểu rõ.
Sau khi trải qua lôi kiếp khủng bố như thế, Mục Long vẫn còn bình yên vô sự, mà Lâm Cảnh Thiên lại chẳng còn sức lực để nói chuyện, giờ phút này cho dù là trẻ con người phàm cũng đều có thể dễ dàng đánh bại được y.
Còn nữa, nếu không phải là Mục Long ra tay vào lúc quan trọng, Lâm Cảnh Thiên đã sớm hóa thành tro kiếp rồi, như vậy thắng bại đã sớm rõ ràng.
Có đôi khi chống cự cũng là một cách để chứng minh thực lực, mà mạng của Mục Long thực sự quá cứng, chín tầng thiên kiếp cũng không thể làm gì được hắn.
Mục Long hỏi ngay trước mặt Nguyên Vô Thiên như thế, đơn giản là muốn muốn để Pháp Vương Nguyên Vô Thiên tỏ rõ thái độ.
Nói cho cùng cuộc quyết đấu này dù sao cũng là Mục Long đánh cờ với Nguyên Vô Thiên, Lâm Cảnh Thiên chỉ là một quân cờ thôi.
Mà sắc mặt Nguyên Vô Thiên lúc này có thể nói là cực kỳ phức tạp.
Cả đời này ông ta chưa bao giờ thua, chỉ vì ông ta là Nguyên Vô Thiên.
Nhưng bây giờ ông ta lại thua, thua trong tay một hậu bối, điều này khiến ông ta không thể không đối mặt với mọi chuyện.
"Ba tháng trước bản tọa từng giao hẹn với ngươi trong Tiêu Dao Thiên Điện, bây giờ xem ra ngươi thắng, mặc dù ngươi cũng không dùng sức mạnh của mình để đánh bại Lâm Cảnh Thiên, nhưng đúng là Lâm Cảnh Thiên đã thất bại dưới tay ngươi, bản tọa là chủ nhân của điện Pháp Vương trong Tiêu Dao Thần Tông, đương nhiên nói là làm".
"Mục Long có thiên phú không tầm thường, nhân tài như vậy đương nhiên sẽ được ở lại Tiêu Dao Thần Tông tiếp tục tu hành, Triệu Linh Đan có công tiến cử, bản tọa sẽ bỏ qua tội lỗi trước kia, lập tức miễn phạt diện bích".
Pháp Vương Nguyên Vô Thiên nói rồi vung ra một pháp lực, nâng cả người Lâm Cảnh Thiên lên, dự định rời đi.
"Pháp Vương anh minh, đệ tử cảm ơn ân điển của Pháp Vương", Mục Long nghe được Pháp Vương chính miệng nói ra lời này, trong lòng lập tức trở nên kích động.
Trong lúc hoảng hốt, trí nhớ của hắn dường như trở lại ba tháng trước đó.
Bên trong Tiêu Dao Thiên Điện, đối mặt với sự trách móc của đám người, bóng dáng thanh cao kia chắn ở trước người hắn, một bước cũng không nhường, mắt sáng coi khinh nghìn lực sĩ.
"Thể chất đặc biệt đương nhiên rất mạnh, nhưng con rồng Hàn Giang lại không chỉ cần có mỗi thiên phú, mà còn phải có cả tâm tính, nếu như trong lòng có hổ dữ thì phàm thể cũng là thể mạnh!"
...
"Cửu Khiếu Hóa Long Đan này vốn là thứ thuộc về ngươi, nếu ngươi đã gọi ta một tiếng “Đan sư tỷ”, vậy ta sẽ phải giành lại nó cho ngươi!"
...
"Sau ba tháng, ta sẽ đích thân đánh bại Lâm Cảnh Thiên, đừng hỏi ta vì sao lại tự tin như vậy, ta chỉ cần có thể trả tự do cho sư tỷ ta!"
Ăn nói ngông cuồng cũng được mà là lời hứa cũng được, trong ba tháng này, lúc nào Mục Long cũng chưa bao giờ quên lời mình nói trong Tiêu Dao Thiên Điện hôm đó.
"Đan sư tỷ, ta đã làm được, ta đã từng đồng ý với sư tỷ sẽ đánh bại Lâm Cảnh Thiên, trả lại tự do cho sư tỷ, cuối cùng ta cũng đã làm được rồi...", Mục Long ngẩng đầu nhìn trời, hắn lẩm bẩm rồi cong khóe miệng, giờ phút này, hắn cảm thấy cho dù có gặp phải nhiều trắc trở cũng đều đáng giá.
Cùng lúc đó, thấy Pháp Vương Nguyên Vô Thiên muốn rời khỏi, Tượng Vương lập tức nhắc nhở: "Pháp Vương khoan đã, chuyện đã đến nước này, tin chắc ngươi đã biết rõ ai thắng ai thua rồi nhỉ".
"Hừ, có chơi có chịu, bản tọa thua được", Nguyên Vô Thiên hừ lạnh, tiện tay vung ra một vò rượu cổ.
Ông ta đã đặt cược với Tượng Vương, bây giờ Mục Long thắng, ông ta không chỉ thua Mục Long mà cũng thua cả Tượng Vương.
Bên trong vò rượu cổ này chính là một trong tám loại rượu cổ trong thiên hạ - "Thần Ma Thiên Lộ", cực kỳ quý giá.
"Pháp Vương quả nhiên không hổ là người nói một không hai, bản tọa sẽ nhận lấy món quà quý trọng này vậy", Tượng Vương Quân Ngự Hoang cười mỉm nhận lấy Thần Ma Thiên Lộ.
Đương nhiên trong lòng Pháp Vương Nguyên Vô Thiên vô cùng không cam lòng, nhìn dáng vẻ cực kỳ đắc ý của Tượng Vương, ông ta liền truyền âm nói: "Quân Ngự Hoang, ngươi đừng vội đắc ý, chưa chắc ngươi đã hiểu rõ về thân phận của Mục Long, nếu ngươi cứ khăng khăng muốn lội vào vũng nước đục này, đến khi chọc giận một vài thứ không nên trêu chọc thì đừng có trách bản tọa chưa từng nhắc nhở ngươi!"
"Cái này không cần Pháp Vương quan tâm", Tượng Vương cũng không cam chịu yếu thế.
"Hừ, tốt nhất là như thế!", Tượng Vương hừ lạnh một cái, cả người đã biến mất ở sâu trong Tiêu Dao Thần Tông.
Trải qua trận này, danh tiếng của Mục Long đã hoàn toàn truyền ra khắp toàn bộ Tiêu Dao Thần Tông, bây giờ có thể nói hắn đã thành người mà không ai không biết, không người không hay.
Lúc đi trên đường, ngay cả những cô gái trong nội môn cũng liên tục liếc mắt đưa tình với hắn.
"Đại ca, bây giờ huynh cũng coi như nhân vật có mặt mũi trong tông môn rồi", Kim Bá Thiên hâm mộ nhìn Mục Long, lúc thấy ánh mắt của những nữ đệ tử kia nhìn về phía Mục Long, hắn ta hâm mộ muốn chết, trong lòng tính toán đến bao giờ mình mới có thể oai phong ngút trời được như hắn đây.
"Có mặt mũi á? Mặt với mũi thì ta vẫn có, chỉ là bây giờ hơi choáng đầu, mặt cũng hơi đen tí thôi", Mục Long khôi hài trả lời, đồng thời còn kiểm tra lại dáng vẻ bây giờ của mình, chỉ sợ tên ăn mày trong thế tục còn sạch sẽ gọn gàng hơn cả hắn.
Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung cũng đi theo Mục Long, bây giờ bọn họ đều là đệ tử nội môn, tất cả đệ tử ngoại môn thấy bọn họ đều phải cung kính, nhưng bọn họ ở trước mặt Mục Long vẫn giống y như lúc trước.
Mấy người cùng nhau trở lại ngoại môn, trong hội Bá Thiên.
Nơi đây vốn là hội Thiên Vũ không ai bì nổi, cuối cùng bị một mình Mục Long quét sạch...
Thời gian ba tháng nhìn như ngắn ngủi, nhưng lại xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ nghĩ lại vẫn khiến người ta không khỏi thổn thức.
Kim Bá Thiên đang nấu một bàn đồ ăn đầy ắp, sau khi đột phá Ngự Hồn cảnh, tài nấu nướng của hắn ta dường như đã nâng cao một bậc.
Sở Tùy Duyên lấy linh nhưỡng đã sớm chuẩn bị ra, rót đầy cho mình.
Mặc Linh Lung hưng phấn múa kiếm trợ hứng, nàng ta mặc một bộ áo bào xanh như mây nước, tóc dài cài trâm, dáng người uyển chuyển lộ ra một vẻ khí khái hào hùng, có thể nói là "giai nhân Mặc Linh Lung trong điện, khẽ múa kiếm khí động tứ phương".