Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Mục Long là người có ơn tất báo, Tượng Vương có ơn lớn với hắn, việc này lại có liên quan đến Tượng Vương, đương nhiên là hắn sẽ không thể chối từ.  

             Nhưng khi chuẩn bị tiếp nhận Cửu U Huyền Băng Châu, Mục Long lại có chút chần chờ.  

             Hắn nhớ lúc trước Trấn Vô Vọng đã từng nói Cửu U Huyền Băng Châu này chính là một trong những bảo vật của Trấn Ma Tượng tộc.  

             Một chút nguyên thần của ông ta có thể còn sót lại đến nay, ngàn năm bất diệt, đều nhờ vào vật này.  

             Bây giờ nguyên thần của Trấn Vô Vọng vốn còn sót lại không nhiều, cộng thêm thân xác của ông ta đã hoàn toàn chết đi, hóa thành tượng đá, nhưng nếu không có sức mạnh của Cửu U Huyền Băng Châu, nguyên thần này sẽ bị tiêu tan rất nhanh, đây là điều mà Mục Long không muốn nhìn thấy.  

             Bởi vì Mục Long đã từng nghe mẫu thân nói về điều kỳ diệu của nguyên thần.  

             Nguyên thần là một loại tinh thần thể mạnh hơn thần hồn, có tác dụng diễn hóa pháp lực, gánh chịu pháp lực, nguyên thần xuất khiếu như đi vào cõi thần tiên, có thể ngưng tụ pháp lực vô biên để lấp biển dời núi, lên trời xuống đất, uy lực vô tận.  

             Ngoài ra, nguyên thần còn được gọi là sinh mạng thứ hai của tu sĩ, cho dù thân xác bị hủy diệt, nhưng nếu như nguyên thần không chết thì vẫn có cơ hội tái tạo thân xác để sống lại.  

             Cho nên mặc dù bây giờ thân xác của Trấn Vô Vọng đã chết, nhưng dù sao ông ta đã từng là Hoàng Giả cảnh, còn có nguyên thần tồn tại, như vậy cũng không bị coi là đã hoàn toàn chết đi, nếu như một ngày nào đó có thể vì khôi phục nguyên thần, tái tạo thân xác thì ông ta vẫn có khả năng sống lại.  

             Nhưng nếu ngay cả nguyên thần cũng biến mất thì đó chính là tử vong chân chính, cho dù Đại La thần tiên có xuất hiện cũng không thể làm sống lại được.  

             Sau khi Trấn Vô Vọng biết được suy nghĩ của Mục Long liền nâng Cửu U Huyền Băng Châu kia trên tay, bên trong hai mắt tràn đầy vẻ từ ái.  

             "Cảm ơn Thiên Yêu đại nhân đã lo lắng, chỉ là tộc ta canh gác vùng đất trấn ma đã vạn năm, tất cả đều lấy tính mạng của bản thân ra để trả giá, thân xác và nguyên thần của ta đã sớm hòa làm một thể với Phong Ma Đại Trận, không thể phân biệt rồi!"  

             "Thật ra ta biết rất rõ ràng, cuối cùng Ma tộc sẽ lại thấy ánh mặt trời, bởi vì nơi nào có người sẽ có tội nghiệt, hơn nữa tội nghiệt trên thế gian đang cùng ngày càng tăng, Ma tộc chính là do tội nghiệt sinh ra trên thế gian biến thành, giống như nhân quả mà Phật pháp hay nói vậy, cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị báo ứng".  

             "Trấn Ma Tượng tộc của ta chỉ muốn để ngày đó đến chậm một chút, để vết thương do bóng tối gây ra có thể bình phục, để thế gian này có nhiều cường giả thêm một chút, nhưng vạn năm qua, không chỉ có sinh linh trên thế gian đang mạnh lên, mà Ma tộc cũng đang tu dưỡng sức mạnh, bọn họ hấp thu tội nghiệt vô biên, còn mạnh hơn cả vạn năm trước..."  

             Trong giọng nói của Trấn Vô Vọng có vẻ rất thoải mái, đúng là đối với sinh linh trong trời đất này, Trấn Ma Tượng tộc hoàn toàn không thẹn với lương tâm.  

             Chỉ là những lời này cũng khiến người tỉnh ngộ, khiến Mục Long rơi vào trầm tư.  

             Hoàn toàn chính xác, Ma là tội nghiệt hóa thân, mà tội nghiệt là một mặt âm u trong lòng của sinh linh trên thế gian, là thứ vĩnh viễn cũng không có cách nào tiêu diệt.  

             Thử nghĩ một chút đi, tội nghiệt bị phong ấn vạn năm một khi bộc phát sẽ có sức mạnh kinh khủng cỡ nào? Lấy cảnh giới bây giờ của Mục Long, đúng là hoàn toàn không có cách nào tính toán được.  

             Dừng một chút, Mục Long mới nói: "Ta biết tiền bối rất có nghĩa khí, nhưng ta vẫn muốn khuyên tiền bối, nếu như có khả năng thì hãy cố gắng duy trì nguyên thần cuối cùng này, giống như tiền bối nói, Ma tộc nhất định sẽ lại thấy ánh mặt trời, nếu đó đã là kết cục không thể tránh né, tiền bối cần gì phải cố chấp?"  

             "Tội nghiệt chung quy là hậu quả xấu mà bản thân sinh linh trên thế gian này tự sinh ra, cuối cùng sẽ có một ngày bọn họ cần phải tự mình đi đối mặt. Trấn Ma Tượng tộc đã nhận tội thay sinh linh vài vạn năm, còn muốn như thế nào nữa? Cho dù tiền bối không suy nghĩ vì mình thì cũng nên suy nghĩ vì con gái chứ".  

             "Năm đó là tiền bối tự tay phong ấn nàng ấy trong thế giới lạnh lẽo yên tĩnh này, ngàn năm trôi qua mà khóe miệng của nàng ấy vẫn nở nụ cười, đó là bởi vì nàng ấy tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày, tiền bối sẽ lại lần nữa giải phong ấn cho mình, nhưng nếu như một ngày nàng được thấy ánh mặt trời, lại phát hiện không còn được gặp lại tiền bối nữa, vậy thì sẽ đau lòng đến mức nào chứ?"  

             Mục Long là con của người, đã từng trải nghiệm sự đau khổ này, cho dù mẫu thân của hắn vẫn chưa chết, nhưng lúc ấy cũng không khác gì vĩnh biệt.  

             Đau đớn khi rút long mạch ra ngày đó, mặc dù khắc sâu trong tim, nhưng lại không đau thấu tim gan bằng việc máu mủ phải chia xa.  

             Mục Long nói xong những lời này, Trấn Vô Vọng rơi vào trầm mặc ngắn ngủi.  

             Sau đó hắn lại đưa một giọt máu tràn ngập sức mạnh Long Tượng cho Trấn Vô Vọng: "Dũng sĩ lấy máu ăn thề, tiền bối dũng mãnh vô song, Mục Long là vãn bối, nhưng cũng tự nhận không phải kẻ yếu đuối gì, giọt máu tươi này sẽ đưa cho tiền bối, nếu như có ích thì tốt nhất, nếu không có tác dụng gì thì dùng để tưởng nhớ cũng được, xin tiền bối hãy nhớ kỹ, ngươi là một con Trấn Ma Tượng cuối cùng trên thế gian này!"  

             "Cảm ơn... Thiên Yêu đại nhân!", cho dù Mục Long vẫn luôn tự xưng là vãn bối, nhưng sự kính trọng của Trấn Ma Tượng đối với Mục Long lại không hề giảm đi.  

             Ngọn lửa trong lòng ông ta vốn dĩ đã bị dập tắt ngàn năm, nhưng lại được nhen nhóm tại giây phút này.  

             Vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm túc, dùng hai tay nhận lấy giọt tinh huyết kia, sau đó lấy sức mạnh nguyên thần bảo vệ nó ở tim, giống như là được sức mạnh huyết mạch nuôi dưỡng, chỉ trong chốc lát, ánh sáng nguyên thần đã chói lọi hơn không ít.  

             "Thiên Yêu đại nhân quả nhiên không hổ là truyền thuyết từ xưa đến nay của Yêu tộc ta, ta sẽ nghe lời ngươi tu hành thêm trăm năm nữa, đợi đến khi ta hoàn thành sứ mệnh, nếu như may mắn không chết, ta thề cho dù thế nào cũng sẽ đi theo ngươi!", Trấn Vô Vọng nói rồi hành lễ thật sâu, Thiên Yêu là hy vọng trong truyền thuyết của Yêu tộc, có thể mang đến cuộc sống mới cho Yêu tộc.  

             "Được, có lời này của tiền bối thì ta yên tâm rồi, ta sẽ ở trong hồng trần chờ đợi tiền bối trở về, không chỉ riêng ta mà còn có Tượng Vương, còn có con gái Vân Bất Hối của ngươi nữa".  

             Mục Long nói xong liền cẩn thận cất kỹ Cửu U Huyền Băng Châu rồi rời khỏi không gian thần bí kia, trở lại Trấn Ma Thiên Uyên một lần nữa.  

             Mặc dù chỉ trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, nhưng Mục Long lại cảm giác giống như đã cách một thế hệ, hắn biết được quá nhiều tin tức từ chỗ Trấn Ma Tượng, trời đất này còn lớn hơn cả tưởng tượng của hắn!  

             "Tiền bối, bảo trọng!", trên tượng đá của Trấn Ma Tượng vẫn bốc cháy hừng hực, Mục Long hành lễ với ông ta.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK