Nghe vậy, ba người phụ nữ ngẩn ngơ nhìn nhau, sau đó nữ tử tên Dạ Tuyết nói: "Chúng ta thực sự không biết lý do bạo phát của thú triều này, không giấu sư huynh, lúc thú triều này bùng phát, cả nhóm bảy người chúng ta đang ở trong sơn cốc. Kết quả là bốn vị sư huynh khác đều đã chết, chúng ta xem như mạng lớn, may mắn gặp được sư huynh, nếu không thì..."
Dạ Tuyết nói xong, cúi thấp đầu, trông có chút đau buồn, Nham Ly và Lam Anh cũng khóc lóc không ngừng.
Có điều, dường như Dạ Tuyết đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền nói với Mục Long: “Mặc dù ta không biết lý do bạo phát của thú triều này, nhưng trong hai ngày qua, một sự việc lớn đã xảy ra trên đảo Phục Ma”.
“Ồ?”, Mục Long nghe xong hai mắt sáng lên.
Dạ Tuyết nói tiếp: "Nghe nói, phía đông có một yêu thụ ở hồ Ma Diễm, trên cây có rất nhiều quả, hình dáng giống như đứa trẻ, hơn nữa còn tỏa ra mùi thơm lạ lùng, cách xa hàng chục dặm vẫn có thể ngửi thấy. Nhưng yêu thụ đó rất hung dữ và kỳ lạ, nó có thể vươn rất nhiều dây leo, tất cả sinh linh đi ngang qua đều sẽ bị săn đuổi và giết chết, ta nghe nói ngay cả Bàng Kỳ, người đứng thứ chín trong bảng Sơn Hà cũng chết ở đó".
"Trái cây có hình dáng giống như một đứa trẻ, có dây leo, lẽ nào là...Hồn Anh Yêu Thụ!"
Sau đó, Mục Long lấy bản đồ ra và so sánh nó theo lộ trình bạo phát của thú triều, cuối cùng nhận thấy hướng tấn công của thú triều vậy mà lại là hồ Ma Diễm, phía đông của đảo Phục Ma.
Đó là vùng đen duy nhất ở khu vực phía đông của đảo Phục Ma.
"Chẳng lẽ ngay cả yêu thú cũng muốn chiếm đoạt Hồn Anh quả? Nếu không, tại sao chúng lại náo loạn trên diện rộng như vậy và chỉ tấn công về phía đó?”, trong lòng Mục Long tự hỏi.
Yêu thú có ý thức về lãnh địa rất mạnh, chúng sẽ không bao giờ rời khỏi lãnh địa của mình trừ khi thực sự cần thiết. Bây giờ, một đám yêu thú có quy mô lớn như vậy tự nhiên bạo động, nhất định là có nguyên nhân.
“Xem ra ta cũng phải đến hồ Ma Diễm đó xem tình hình thế nào rồi”, Mục Long vừa lẩm bẩm vừa suy nghĩ.
Đảo Phục Ma này trông có vẻ chỉ như một nơi thí luyện, nhưng có rất nhiều bí mật được cất giấu trên hòn đảo này.
Giống như lần trước, khi Mục Long đến Trấn Ma Thiên Uyên, nếu không phải sư phụ của Kim Bá Thiên xuất hiện chiến đấu với tàn hồn của Ma tộc, cuối cùng đánh thức Trấn Ma Tượng và tiêu diệt tàn hồn của Ma tộc thì e rằng bây giờ âm mưu của Ma tộc đã thành công rồi.
Hơn nữa, đối với Hồn Anh quả kia, Mục Long đã từng nghe nói về loại quả này khi chém giết Mạnh Phi Hàn, nếu thực sự có được Hồn Anh quả thì bất luận thế nào Mục Long cũng phải giành giật một phen.
Mặc dù hắn không vội đột phá lên Ngự Hồn cảnh, nhưng Hồn Anh quả thực sự là một bảo vật quý hiếm.
"Đúng rồi, ta còn muốn hỏi các cô tin tức của hai vị bằng hữu. Các cô có từng gặp Sở Tuỳ Duyên và Mặc Linh Lung không? Lúc ta bị hội Đồ Long bao vây công kích đã tách nhau ra, chúng ta đã hẹn sau này sẽ đi uống rượu chuyện trò".
Hai người này với Mục Long có thể nói là bạn sinh tử.
Trong các mối quan hệ với ngoại môn, ngoài Kim Bá Thiên ra thì Mục Long có quan hệ với hai người này tốt nhất. Hiện tại thực lực của hắn đã được cải thiện rất nhiều, cũng không nên khiến bọn họ lo lắng nữa.
"Thì ra là vậy, chuyện này Mục Long sư huynh quả là hỏi đúng người rồi. Mặc dù hai ngày qua chúng ta không gặp Sở sư huynh và Mặc sư tỷ, nhưng ba người chúng ta đều là thành viên của hội Linh Lung”.
“Trước khi vào đảo Phục Ma, Mặc sư tỷ của chúng ta đã nhận được vài miếng truyền tấn phù triện, tình cờ trong tay ta cũng có một miếng”, Dạ Tuyết mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng hổ nho nhỏ hơi nhọn, trông vô cùng đáng yêu.
“Thì ra các cô là người của hội Linh Lung”, Mục Long nghe xong lập tức an tâm.
Ban đầu, trong ngoại môn có năm thế lực lớn, hội Linh Lung là một trong số đó và Mặc Linh Lung chính là người sáng lập hội Linh Lung.
Sau đó, Dạ Tuyết lấy ra một miếng ngọc phù hình tròn màu xanh lá cây, to bằng lòng bàn tay.
Loại truyền tấn phù triện này được luyện chế bằng cách sử dụng một loại linh ngọc có tên là ngọc Mẫu Tử, giữa chúng tồn tại một loại cảm ứng lẫn nhau, sử dụng đặc tính này, có thể luyện chế linh phù, trao đổi tin tức.
Nhưng vật này cũng có khuyết điểm, đó là chỉ sử dụng được trong một khoảng cách nhất định, nếu khoảng cách quá xa, truyền tấn phù triện sẽ mất linh.
Có điều, khi cuộc thí luyện đang không ngừng diễn ra, hầu hết các đệ tử tham gia cuộc thí luyện cũng đều tiến vào sâu trong đảo Phục Ma, tương đối mà nói, khoảng cách giữa bọn họ cũng không quá xa.
Vì vậy, khi Dạ Tuyết giao tiếp với Mặc Linh Lung bằng truyền tấn phù triện, không bao lâu sau liền nhận được phản hồi của Mặc Linh Lung.
Sau khi biết được hành tung của Mục Long, Mặc Linh Lung và Sở Tuỳ Duyên vô cùng vui mừng, ngay lập tức tìm đến chỗ Mục Long.
“Bây giờ Sở Tuỳ Duyên và Mặc Linh Lung đang đến, đúng lúc con Ô Lân Huyết Mãng này cũng có công dụng”, Mục Long nhìn về phía Ô Lân Huyết Mãng, mỉm cười nói.
Kim Bá Thiên nghe xong liền hiểu ngay, hắn ta đáp: "Ta đã ăn rất nhiều loại thịt rồi, có điều huyết nhục của yêu thú thuộc Ngự Hồn cảnh thì chưa từng được nếm thử. Nhờ có đại ca mới có thể được hưởng phúc lộc này".
Nói đến đó, Kim Bá Thiên đã dọn sẵn bếp, chuẩn bị trổ tài nấu nướng, dùng huyết nhục của Ô Lân Huyết Mãng để nấu một nồi thức ăn tuyệt hảo.
Trong huyết nhục của yêu thú chứa đựng một sức mạnh khí huyết khổng lồ, huyết nhục của yêu thú ở Ngự Hồn cảnh là một chất bổ trợ tuyệt vời, nếu người phàm ăn nó, thậm chí có thể tránh được mọi bệnh tật và kéo dài tuổi thọ.
Thấy vậy, Mục Long cười nói: "Ngày trước, ta đứng trước Ngự Hồn cảnh giống như một con kiến. Nhưng bây giờ, những con yêu thú ở Ngự Hồn Cảnh chỉ là thức ăn trong nồi mà thôi, chỉ cần có đủ sức mạnh thì cho dù có là huyết nhục của yêu vương cũng có thể ăn được”.