Một cái tát chẳng chút nương tay tát thẳng lên mặt Mã Cảnh Xuân, gã lập tức bị đánh bay ra ngoài rớt xuống dưới chân Tô Vũ Nhu, sau đó còn truyền đến giọng nói hơi khó hiểu của Mục Long:
"Ta đang hỏi một vấn đề cực kỳ nghiêm túc, ngươi lại cợt nhả với ta là sao?"
"Ngươi, gọi là Mã Cảnh Xuân đúng không?"
"Đúng... đúng... đúng vậy...", có bài học trước đó của Lư Trường Phong, Mã Cảnh Xuân bất chấp cơn đau nhức trên mặt, vội vàng đáp lại. Dù sao, Mục Long lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
"Ồ, ngươi có vũ khí à?", Mục Long không chút để ý hỏi.
Vừa nghe hai chữ "vũ khí", Mã Cảnh Xuân lập tức bị dọa sợ phá gan, nghĩ rằng Mục Long sẽ ra tay với mình nên vội vàng cầu xin tha thứ.
Mục Long thấy vậy, cười lạnh nói: "Nếu ta muốn đối phó ngươi thì còn cần vũ khí sao? Ta bảo ngươi lấy vũ khí ra là có tác dụng khác, ngươi cứ nghe theo là được".
Mã Cảnh Xuân nghe thế, lập tức hiểu, sau đó bất chấp tất cả lấy một thanh đao linh khí tuyệt phẩm ra, xóa bỏ ấn ký thần hồn, đưa cho Mục Long nói: "Lúc trước là ta sai, thanh đao Phá Lãng này đưa cho Mục Long sư đệ vậy, mong rằng đệ chịu nhận lấy. Chỉ xin đệ rộng lượng bỏ qua cho ta lần này".
Mục Long nghe vậy giơ tay nhận lấy, ngón tay khẽ búng đã nghe thấy một tiếng đao ngân như tiếng sóng biển phát ra từ trên Phá Lãng.
"Linh khí tuyệt phẩm, đao Phá Lãng, ừ, không tệ, không tệ..."
"Sư đệ thích là tốt rồi...", Mã Cảnh Xuân thấy vậy, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cuối cùng cũng thoát được một kiếp.
Có điều, ngay sau đó đã thấy Mục Long cong ngón tay búng lên thanh linh khí tuyệt phẩm Phá Lãng kia.
"Rắc!"
Một tiếng kim loại bị gãy giòn giã vang lên, thanh đao Phá Lãng kia trực tiếp bị búng gãy. Trong một tiếng rít đã bị búng gãy làm đôi.
Đoạn đao ấy nói là rớt xuống đất, còn không bằng nói là rớt vào trong lòng mọi người khiến trái tim họ đập lỡ nhịp một phen.
"Linh khí tuyệt phẩm đao Phá Lãng, cứ thế... gãy?"
"Gập ngón tay búng ra là có thể búng gãy linh đao tuyệt phẩm?", Mã Cảnh Xuân thấy cảnh ấy thì bị dọa không dám thở mạnh.
Ai ngờ, Mục Long thở dài một hơi, nhìn Mã Cảnh Xuân nói: "Ta nói này, Mã sư huynh, ngươi cũng xấu ghê, tại sao lại lấy một thanh đao Phá Lãng giá rẻ ra lừa ta cơ chứ?"
Mọi người nghe xong câu đó của Mục Long thì trong lòng mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
"Hóa ra thanh đao Phá Lãng kia là giả, hèn chi, may mà là giả, không thì rất đáng sợ luôn đó", có mấy sư tỷ nội môn vỗ vỗ lồng ngực đang phập phồng lên xuống, cố gắng bình tĩnh lại.
Song, người khác không biết, nhưng Mã Cảnh Xuân lại biết rất rõ.
"Mẹ nó chứ đao Phá Lãng giá rẻ, thanh đao này là bảo đao gia truyền nhà ta đó, tuyệt đối là hàng thật giá thật, giả là đền mười cho xem!", trong lòng Mã Cảnh Xuân điên cuồng hét lên, nhưng cũng sợ muốn chết, hình như Mục Long mới nói gã xấu xa.
"Trời đất quỷ thần chứng giám, Mục Long sư đệ, ta bằng lòng dùng danh nghĩa của liệt tổ liệt tông mười tám đời nhà họ Mã thề, thanh đao Phá Lãng kia tuyệt đối là linh khí tuyệt phẩm chân chính. Nếu ta mà nói dối thì trời tru đất diệt", Mã Cảnh Xuân cũng là bị ép đến nóng nảy, chỉ đành thề một lời thề độc ác, chứng minh mình trong sạch.
"Ha ha, ta nói giỡn, Mã sư huynh, ngươi làm gì mà cho rằng là thật vậy?", Mục Long cười nói.
Mã Cảnh Xuân nghe vậy lập tức muốn khóc, trong lòng lại hết sức oán hận Mục Long: bà mẹ nó ngươi lật mặt còn hơn lật sách, ta nào dám không cho là thật? Đừng có bắt nạt người vậy chứ.
"Ừ, thanh đao này... là thật, trả lại cho Mã sư huynh này", Mục Long nói xong, nhét hai đoạn đao kia vào tay Mã Cảnh Xuân.
Mã Cảnh Xuân cầm đoạn đao mà tay không ngừng run, khi đối mặt với sự ban thưởng của Giang Thiên Tứ thì gã cũng chưa từng sợ sệt như vậy.
Sau đó, đã thấy Mục Long cười hì hì, vỗ vai gã nói: "Mã sư huynh, giữa chúng ta cũng không có thù sâu biển lớn gì..."
"Ừ, ừ, Mục Long sư đệ nói rất đúng", Mã Cảnh Xuân như được tha mạng, không ngừng gật đầu.
"Nhưng mà, cái món nợ ngươi đánh Tô Vũ Nhu sư tỷ một chưởng, sỉ nhục những sư tỷ khác thì phải tính thế nào đây?", khi Mục Long nói ra câu này thì cảm thấy cơ thể cao cả mét tám của Mã Cảnh Xuân dưới lòng bàn tay mình đang run lẩy bẩy.
Mã Cảnh Xuân sợ tới mức không dám nói câu nào, hận không thể tìm cái lỗ chui vào rồi trốn đi, đợi Mục Long đi rồi lại ra.
Mục Long thấy vậy nói với đám Tô Vũ Nhu: "Chuyện này là vì ta mà ra, vậy mà lại khiến các sư tỷ bị cuốn vào, còn khiến Tô sư tỷ bị thương, thật sự là có lỗi, không biết Tô sư tỷ đinh xử lý người này như thế nào?"
Các cô nghe thấy thế biết Mục Long đang xả giận cho họ, trong lòng lập tức hết sức vui vẻ. Chuyện bị hai người kia trêu chọc cũng tan thành mây khói từ lâu.