Chương 104: Lên sàn
Trên đài, từng sợi xiềng xích loang lổ rỉ sét màu đỏ rung lắc kêu leng keng như tiếng gọi của cánh cửa âm phủ, vô số cấm chế trùng trùng điệp điệp bao phủ sự sống và cái chết cũng dần mở ra.
"Xin mời hai tuyển thủ, lên đài!"
Trong hư không truyền đến một tiếng nói mịt mờ, có lẽ đã nhìn quen cái chết nên giọng nói ấy lạnh lẽo như băng không có một chút cảm xúc nào.
Cùng lúc đó, có hai bậc thang màu máu lần lượt hạ xuống từ hai đầu sàn đấu sinh tử, kéo dài đến dưới chân Mục Long và Giang Thiên Vũ.
Mục Long thấy Giang Thiên Vũ lên đài cũng đạp lên cầu thang bước từng bước lên sàn đấu sinh tử.
Đợi đến khi hai người đi lên sàn đấu sinh tử, cấm chế xung quanh lại dâng lên, bao phủ lấy toàn bộ sàn đấu như một cái lồng giam. Trên sàn đấu này, cuối cùng chỉ có thể có một người đi ra.
"Trên sàn đấu sinh tử không giới hạn bất cứ thủ đoạn hay kiêng kỵ gì, sống và chết là quy tắc duy nhất", giọng nói lạnh như băng kia lại vang lên.
Giang Thiên Vũ đã từng bước lên sàn đấu sinh tử chín lần nên đương nhiên rất quen thuộc với quy tắc ở nơi này. Hắn ta nhìn Mục Long, hít sâu một hơi, cười lạnh: "Mùi vị chết chóc thật thân quen, ta đã chặt bỏ chín cái đầu trên sàn đấu sinh tử này. Hôm nay, ngươi sẽ trở thành cái thứ mười".
Mục Long nghe vậy vẫn chưa trả lời, hắn biết Giang Thiên Vũ nói câu đó chỉ vì muốn mượn bầu không khí áp lực của sàn đấu sinh tử để tạo áp lực tâm lý cho mình mà thôi.
Song, bản thân Mục Long mang trên mình hai loại huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên và Thao Thiên, một loại hiếu chiến, một loại hung hãn. Ở nơi này, chẳng những không thể tạo áp lực cho hắn, trái lại còn khiến hắn có cảm giác thân thiết.
"Quyết đấu, bắt đầu!", giọng nói kia lại vang lên lần nữa.
Ngay sau đó, thanh đao sau lưng Giang Thiên Vũ lập tức ra khỏi vỏ.
Thanh đao đỏ như máu kia giống như là một thể với sàn đấu này, trên thân đao tản ra từng luồng sát khí, không biết đã tắm máu của biết bao nhiêu sinh mệnh.
Mục Long đương nhiên sẽ không lơ là, thần kích Như Ý lập tức xuất hiện trong tay hoành ngang phía sau, mặt mày bình tĩnh nhìn Giang Thiên Vũ.
"Chết!"
Giang Thiên Vũ còn chưa nói xong, cơ thể hắn ta đã mờ đi, dùng một tốc độ giống như quỷ mị, xông thẳng về phía Mục Long. Thoáng chốc, hắn ta đã xông tới cách Mục Long ba bước.
Khoảnh khắc ấy, Mục Long thấy được một đôi mắt cực kỳ đáng sợ, con ngươi màu xám trống rỗng xám xịt cùng với vô vàn sát khí.
Giang Thiên Vũ kia như thể sinh ra vì giết chóc, trên người tản ra từng luồng sát khí màu đỏ khiến lòng người rét lạnh. Nhưng điểm chết người nhất chính là thanh đao trong tay hắn ta.
Nó vẽ ra từng bóng chồng màu đỏ trên không, cuối cùng dùng một góc độ quỷ dị đâm vào ngực Mục Long. Tuy chưa đụng đến da thịt, nhưng đã cảm giác được sự rét lạnh đến tận xương làm người ta tê cả da đầu trên lưỡi đao.
"Keng, keng!"
Mục Long không dám sơ suất, vung tay lên, đâm một cái gạt lưỡi đao ra. Nhưng cùng lúc đó, Giang Thiên Vũ thế mà lại biến mất khỏi trước mặt.
"Thân pháp quỷ dị thật".
Cảm nhận được sát khí lạnh như băng sau lưng, suy nghĩ trong lòng Mục Long chợt xoay, sau đó giơ gậy quét ngang ra sau, dùng chân nguyên hùng hậu trực tiếp đánh tan đòn tấn công của Giang Thiên Vũ.
Giang Thiên Vũ kia giống như một tên thích khách núp trong tối, ra chiêu quỷ dị, lúc nào cũng canh chờ Mục Long lộ ra sơ hở một kích lấy mạng hắn.
Nhưng từ khi Mục Long dung hợp Hỗn Thế Ma Viên chân huyết thì bản năng chiến là cực kỳ khủng bố. Sau vài hiệp, Giang Thiên Vũ vẫn không tìm được sơ hở nào nên hắn ta cũng từ bỏ đánh lén.
"Chỉ với Bích Cung cảnh tầng 2 mà có thể kiên trì mười mấy hiệp trong tay ta, xem ra ngươi cũng không phải hạng tầm thường. Có điều, giết người như vậy mới cảm thấy đã và có cảm giác thành tựu. Kế tiếp, ta sẽ giải quyết ngươi trong vòng ba chiêu".
Giang Thiên Vũ quyết định thay đổi chiến thuật, hắn ta nhìn Mục Long cười lạnh. Sau đó, trong miệng âm trầm phun ra năm từ: "Đồ Linh Tuyệt Diệt Trảm!"
Thanh đao trong tay hắn ta tỏa ra ánh sáng lóa mắt, trên thân đao không ngừng ngưng tụ sát khí, thoáng chốc đã đạt tới một mức độ khủng bố, sau đó chém thẳng về phía trước.
Ánh đao màu máu giống một vầng trăng rằm bổ đôi hư không như muốn tiêu diệt vạn vật trong đất trời.
Mặc dù sự dao động của sức mạnh trong sàn đấu sinh tử đều bị ngăn cách không tiết ra ngoài một xíu nào, nhưng khi nhìn thấy đao quang đó vẫn có thể cảm giác được vô vàn sát khí từ nó.
"Vốn Giang Thiên Vũ chính là một người sát phạt quyết đoán, giờ lại luyện được tuyệt học ấy, e rằng sẽ càng có ít người trong ngoại môn có thể tranh đấu với hắn ta".
"Tuy Mục Long kia có tư chất hơn người, nhưng dù sao cũng đến từ thế tục, đã thế còn mới vào được 5 ngày. Nếu không có tuyệt học mạnh mẽ thì dù khí huyết có dồi dào cũng khó thoát khỏi cái chết".
Bên trong ngoại môn có rất nhiều thiên kiêu nổi tiếng từ lâu, họ nhìn cảnh ấy mà cảm khái, đương nhiên họ đều đã được chứng kiến thủ đoạn của Giang Thiên Vũ nên mới nói thế.
Nhưng đúng lúc này, dưới ánh nhìn của mọi người, Mục Long giơ tay nhấn một cái về phía đao quang trông không gì phá nổi kia.
"Đoạn Ngục Đại Băng Diệt!"
Ầm!
Đao quang lập tức nổ tung.
"Cái gì?", cảnh tượng ấy khiến mọi người hết sức giật mình.
Họ còn tưởng rằng với tuyệt học cỡ đó thì dù Mục Long có đỡ được cũng sẽ rất vất vả. Nhưng giờ, hắn lại chỉ nhẹ nhàng nhấn ra một chỉ.
"Hay là tên Mục Long kia cũng có tuyệt học ảo diệu nào đó?"
Thoáng chốc, trận chiến lập tức trở nên gay cấn.
...
"Chút tài mọn ấy cũng muốn giải quyết ta trong ba chiêu? Nếu ngươi còn có con bài chưa lật nào thì cứ việc lấy ra hết đi. Bởi vì, đây có thể là cơ hội cuối cùng của ngươi đó!", đối với sự kiêu ngạo ấy của Giang Thiên Vũ, Mục Long cũng chẳng kém cạnh gì, một chỉ phá hủy tuyệt học của hắn ta, cười lạnh nói.
Mục Long đang đợi, vì hắn không tin cái tên cả người tỏa ra một luồng khí thế quỷ dị và nguy hiểm trước mắt chỉ biết chút thủ đoạn đó.
"Được, hay lắm. Thực ra, ta vốn không muốn lộ ra con bài chưa lật sớm như vậy, nhưng ngươi đã muốn chết đến thế thì ta sẽ giúp ngươi vậy. Ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là tuyệt vọng!"
Giang Thiên Vũ cười gằn, khí thế cả người chợt thay đổi dương như mở ra chốt phong ấn nào đó, khí tức thoáng chốc trở nên như biển sâu phóng thẳng lên trời.
Mà đằng sau hắn ta lại xuất hiện mười cơn lốc xoáy, bên trong mỗi một cái đều lộ ra màu đỏ như máu.
"Thập phương huyền cung, phong sát!"
Giọng nói lạnh lẽo không chút cảm tình nào của Giang Thiên Vũ vừa vang lên, bên ngoài sàn đấu sinh tử lập tức im lặng.
Chương 105: Không phải ta quá mạnh, mà là ngươi quá ăn yếu
Một lát sau, cuối cùng mọi người cũng không nén nổi sự kinh ngạc trong lòng.
"Thập phương huyền cung, không ngờ lại là thập phương huyền cung!", dưới sàn đấu sinh tử, nhiều đệ tử không kìm được hét lên.
"Cuối cùng... hắn ta cũng bước ra một bước này!"
"Hai năm trước, Giang Thiên Vũ kia đã là Bích Cung cảnh đỉnh phong, vẫn không chịu đột phá, hóa ra là vì mở ra thập phương huyền cung!"
"Hèn chi..."
Ai cũng biết cửu phương huyền cung đã là cực hạn ở Bích Cung cảnh, thập phương huyền cung coi như đã phá hủy quy tắc này. Nghe đồn, chỉ có thiên tài cực kỳ yêu nghiệt mới có thể bước ra một bước này.
Nhiều cao thủ trong các tông môn nghe tin lập tức nhanh chóng chạy đến sàn đấu sinh tử để tận mắt chứng kiến cảnh này.
Thập phương huyền cung, đây phải hiếm thấy cỡ nào chứ?
"Lại là thập phương huyền cung sao?"
Mục Long đứng trên sàn đấu sinh tử thấy vậy, tuy ánh mắt khá nghiêm nghị, nhưng cũng chẳng kinh ngạc mấy. Dù gì, đây cũng không phải là lần đầu hắn thấy.
"Có điều, Giang Thiên Vũ này không phải là thể chất đặc biệt, nhưng cũng có thể mở được thập phương huyền cung. Đúng là cũng không đơn giản", Mục Long thầm nghĩ, bình tĩnh nhìn cảnh đó.
"Mục Long, giờ ta có thập phương huyền cung thì sao ngươi có thể là đối thủ của ta? Và có tư cách gì đấu với ta chứ?"
Dưới sự phụ trợ của thập phương huyền cung, Giang Thiên Vũ đồ trắng, tóc bạc mơ hồ toát lên vẻ độc bộ hồng trần.
"Thập phương huyền cung đó, không ngờ ngoại tông lại xuất hiện một thiên kiêu như thế".
"Mấy ngày trước, nghe nói Thiên Linh Hàn Thể của Tuyết Nguyệt Thần Cung chính là người mở ra thập phương huyền cung. Giang Thiên Vũ kia không phải là thể chất đặc biệt cũng có thể mở được. Sau này, tên đó chắc chắn sẽ làm nên chuyện".
"Đúng thế, đợi Giang Thiên Vũ kia đột phá Ngự Hồn cảnh thì không biết sẽ mạnh đến mức nào. Trong số các cao thủ của tông môn ta chắc chắn sẽ có một chân của hắn ta!"
Mấy cao nhân trong tông môn thấy vậy đều có chút kích động, không chút keo kiệt hết lời khen ngợi Giang Thiên Vũ.
Thập phương huyền cung có thể chèn ép mọi tu sĩ cùng cấp, có thể coi là vô địch trong Bích Cung cảnh.
Theo mọi người, đây đã là một trận chiến không cần bàn cãi nữa, Giang Thiên Vũ sẽ đánh chết Mục Long và nổi tiếng khắp Tiêu Dao Thần Tông.
Nhưng, bọn họ đều quên mất một điều đó là lần này đối thủ của Giang Thiên Vũ chính là Mục Long.
Lúc trước, Mục Thiên Dao dựa vào Thiên Linh Hàn thể mở thập phương huyền cung, định trấn áp Mục Long, lại thua ngược trong tay hắn. Hơn nữa, khí đó Mục Long mới chỉ vừa đột phá Bích Cung cảnh, vả lại cũng chưa thức tỉnh hết huyết mạch Thao Thiết.
Mà giờ, Mục Long không những là Bích Cung cảnh tầng hai, mà huyết mạch Thao Thiết cũng đã hoàn toàn dung hợp, đã thế trong người còn có "phệ chủng".
Thập phương huyền cung đúng là có thể chấn động toàn trường, nhưng với Mục Long lại chưa phải là mạnh.
Huyết mạch Thao Thiết trong cơ thể Mục Long cảm giác được áp lực khủng bố đủ để trấn áp cùng cảnh giới thì lại bị đánh thức. Trong mắt Mục Long tràn ngập sương mù màu đen, khí thể cả người chợt trở nên hết sức điên cuồng.
Cùng lúc đó, khí tức "phệ chủng" trong cơ thể hắn cũng tăng vọt, tản ra từng luồng sức mạnh cắn nuốt.
"Thập phương huyền cung mà thôi, đáng để ngươi kiêu ngạo như vậy à?"
Ngay khi Giang Thiên Vũ đang hết sức kiêu ngạo thì Mục Long lại thong dong bước từng bước một về phía hắn ta, trong giọng nói tràn ngập vẻ cười cợt và khinh bỉ.
"Không... không thể nào?"
Mọi người thấy cảnh đó đều hoảng sợ, da mặt run rẩy, trong mắt toát ra vẻ khó tin.
"Kia chính là thập phương huyền cung, có thể trấn áp mọi tu sĩ trong cùng cảnh giới đó, vậy mà hắn lại bình yên vô sự!"
"Hay là, Mục Long cũng đã mở thập phương huyền cung, nhưng vẫn che giấu thực lực?"
"Ngươi vừa nói vậy, ta cũng nghi tên này có thể là giả heo ăn thịt hổ. Dù sao, trước đó hắn ta cũng một mình hạ gục toàn bộ hội Thiên Vũ mà".
Đám đệ tử ngoại môn kia lập tức đoán già đoán non.
Những cao nhân trong tông môn thấy cảnh ấy cũng khó hiểu, hiển nhiên, chuyện này đã hoàn toàn đảo điên sự hiểu biết của họ.
"Thập phương huyền cung cũng không thể trấn áp tên đó, mà tu vi của hắn chỉ mới là Bích Cung cảnh tầng 2".
"Đợi đã, tên này là ai thế, sao trông quen vậy?"
...
Do cấm chế ngăn cách nên bên ngoài có thể nhìn thấy mọi thứ trong sàn đấu sinh tử, nhưng trên sàn lại không thể nhìn thấy bên ngoài để tránh bị ảnh hưởng.
Thế nên, Mục Long hoàn toàn chẳng hề hay biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi Giang Thiên Vũ: "Lẽ nào, không có ai nói cho ngươi, ta đã từng đánh bại Thiên Linh Hàn Thể đã mở được thập phương huyền cung ư?"
"Với Bích Cung cảnh thì thập phương huyền cung quả thật giống như thần thoại, không gì địch nổi. Nhưng với Mục Long ta lại chẳng nhằm nhò gì, nên ngươi muốn dùng nó trấn áp ta thì đúng là đang nằm mơ giữa ban ngày!"
Mọi người dưới đài nghe vậy lại chấn động thêm lần nữa, đặc biệt là những cao thủ trong tông môn. Họ vẫn chưa biết chuyện ở Tiêu Dao Thiên Điện.
"Cái gì, hắn chính là Mục Long, thiếu niên bị Pháp Vương đặt ra thời hạn ba tháng ư?"
Sau khi biết được lai lịch của Mục Long, những cao nhân trong tông đều hoảng sợ nhìn nhau, rồi đồng loạt im lặng lại.
"Hóa ra là hắn, chẳng trách..."
"Lúc trước, Thiên Linh Hàn Thể của Tuyết Nguyệt Thần Cung kia cũng mở ra thập phương huyền cung, nhưng lại thua trong tay kẻ này..."
"Trận này, e là khó rồi, nếu không cẩn thận thì Giang Thiên Vũ sẽ chết trên sàn đấu sinh tử mất..."
"Tiêu Dao Thần Tông ta thật sự không gánh nổi việc tổn thất một thiên tài thập phương huyền cung".
...
Song, giờ phút này, người chấn động nhất lại là Giang Thiên Vũ.
Vốn dĩ, hắn ta không tin tà, nghĩ rằng Mục Long chỉ là đang cố gắng chống chọi nên đã thi triển thập phương huyền cung đến cùng cực, định trực tiếp giết chết hắn trên đài. Nhưng cuối cùng lại phát hiện hành động ấy chỉ là phí công.
"Không... không thể nào, ngươi không phải người, sao ngươi lại không sợ sự chèn ép đến từ thập phương huyền cung chứ!"
Lúc này, một kẻ luôn kiêu ngạo như Giang Thiên Vũ bỗng hoảng loạn, mặt mày dữ tợn, con ngươi co rút lại.
Càng là người kiêu ngạo thì càng khó chấp nhận sự thật này.
"Cái vẻ mặt hoảng sợ đó đúng là quen ghê, vì ta cũng nhìn thấy nó trên mặt của một người mở được thập phương huyền cung. Sau đó, nàng ta đã thua..."
"Thực ra, ngươi hiểu lầm rồi, không phải ta quá mạnh, mà là ngươi quá ăn hại và ngây thơ..."
"Không... ngươi nói láo, dù không cần thập phương huyền cung, ta cũng có thể giết ngươi. Ta thề, ngươi chắc chắn sẽ chết".
Giờ đây, Giang Thiên Vũ giống như một con dã thú đang nổi điên, sát khí điên cuồng càn quét khắp mọi nơi.
Chương 106: Bất công
"Thất Sát Diệt Hồn Chùy!"
Giữa trán Giang Thiên Vũ bỗng bắn ra một luồng sáng màu đen, lơ lửng giữa không trung cách trán khoảng 3cm dường như đang tích góp sức mạnh từng chút một để chuẩn bị ra chiêu.
"Ám khí độc ác thật", khi Thất Sát Diệt Hồn Chùy vừa xuất hiện, Mục Long bèn cảm nhận được một khí tức cực kỳ độc ác làm linh hồn rung chuyển.
"Đáng tiếc, thâm tâm ngươi đã rối loạn. Huống chi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội ấy sao?"
Mục Long thấy vậy cười lạnh, sau đó chân nguyên trong cơ thể bỗng điên cuồng truyền đến tay phải.
"Thiên Khôi Trích Tinh Thủ!"
Đây là thức thứ 4 sau ba chiêu "Sơn Hà Phá Diệt", "Phúc Hải Trầm Uyên", "Đoạn Ngục Đại Băng Diệt" mà Mục Long lĩnh ngộ được trong "Chiến Thiên Đồ Lục".
Chiêu này có sức mạnh hơn xa ba chiêu trước và cũng tiêu hao rất nhiều, với cảnh giới hiện tại của Mục Long cũng chỉ khó khăn lắm mới thi triển được.
Nghe nói, ở thời kỳ thái cổ, cao thủ trong tộc Hỗn Thế Ma Viên có thần uy tái thế, hái sao trên trời làm đồ ăn nên mới có Thiên Khôi Trích Tinh Thủ!
Đây là một bàn tay khổng lồ có thể làm rung chuyển cả bầu trời, cả vật thể đều có màu vàng ươm vì chân nguyên của Mục Long cực kỳ dồi dào. Thế nên, tuy nó chỉ là hư ảo, lại giống như một bàn tay của thần có thể hái trăng ngắt sao, khí thế mạnh mẽ không thể đón đỡ.
Dù sao cũng là tuyệt học có thể hái cả sao xuống, nên tuy khi Mục Long thi triển chiêu này không có thần uy của Hỗn Thế Ma Viên, nhưng cũng có sức mạnh kinh người, không thể khinh thường.
Dưới bàn tay khổng lồ khủng bố ấy, Giang Thiên Vũ đã sử dụng hết tất cả vốn liếng, nhưng vẫn không thể tránh thoát.
Bị bàn tay Khôi Trích Tinh Thủ ấy chộp một cái, vậy mà chân nguyên của hắn ta lại trực tiếp bị đè trong cơ thể không thể sử dụng được. Còn Giang Thiên Vũ lại thoáng chốc bị nắm lấy, sau đó đưa tới trước mặt Mục Long.
"Thứ đó tên là 'Thất Sát Diệt Hồn Chùy' à? Một ám khí không sai đó chứ, ta sẽ lấy vậy...", Mục Long trực tiếp cướp đi Thất Sát Diệt Hồn Chùy, ngắm nghía một lượt rồi cất đi.
"Không... cái thằng vô liêm sỉ, dám đánh lén ta, còn cướp đi bảo vật của ta!"
Ám khí kia là khi Giang Thiên Vũ đạt được truyền thừa Thất Sát đã lấy được. Nó có sức mạnh cực kỳ to lớn, bên trong chứa một loại kịch độc có thể đầu độc linh hồn. Ít nhất phải ở Ngự Hồn cảnh mới phát huy được sức mạnh của nó.
Nhưng vì giết Mục Long, Giang Thiên Vũ đã không tiếc lấy ra nó. Vì không đủ tu vi nên trước khi thi triển Thất sát Diệt Hồn Chùy phải thực hiện quá trình súc lực mất khoảng 5 giây.
Hắn ta tưởng rằng, bất kể thế nào thì Mục Long cũng không thể phá hủy lớp phòng ngự của mình trong vòng 5 giây. Chỉ cần thi triển được nó thì chắc chắn có thể giết chết Mục Long.
Nhưng Giang Thiên Vũ không ngờ Mục Long lại mang trong mình tuyệt học như thế, chưa đến 4 giây đã ra tay bắt hắn ta lại. Giờ ngay cả Thất Sát Diệt Hồn Chùy cũng bị Mục Long cướp đi.
Hiện tại, thập phương huyền cung đã đóng lại nên hắn ta còn không bằng một người bình thường. Nếu Mục Long muốn giết mình thì một ngón tay thôi cũng có thể nghiền chết hắn ta. Cái cảm giác sự sống của mình bị người khác nắm trong tay làm Giang Thiên Vũ vô cùng sợ hãi gần như phát điên.
"Ta nói rồi, đe dọa ta là phải trả một cái giá đắt", Mục Long cười lạnh, sau đó giơ tay giật xuống một cái, cánh tay của Giang Thiên Vũ thoáng chốc đã bị hắn kéo đứt lìa.
Cơn đau đứt tay khiến Giang Thiên Vũ đau đớn muốn chết, trong miệng hét lên thảm thiết.
Cảnh tượng ấy trông cực kỳ máu me và tàn nhẫn, nhưng Mục Long lại làm bộ như không thấy.
"Vốn dĩ, ta cũng không muốn đánh sống đánh chết với ngươi, song ngươi lại ép ta ký Sinh Tử khế, thậm chí còn lấy người nhà để đe dọa ta. Ngươi làm đủ mọi cách để dồn ta vào chỗ chết thì sao ta có thể tha cho ngươi được?"
"Không phải ngươi đã nói là muốn chặt bỏ đầu ta để ta biến thành vong hồn thứ 10 dưới đao của mình à?"
"Chẳng phải đã nói sẽ lấy mạng ta trong vòng 3 chiêu sao?"
"Ngươi nghĩ rằng để một đầu tóc bạc thì sẽ là tuyệt thế cao thủ chắc?"
Cái gọi là đã giết người thì còn phải phá hủy đạo tâm người ta, mấy câu kia của Mục Long không chỗ nào là không đánh sâu vào đạo tâm của Giang Thiên Vũ. Vì đã ký Sinh Tử khế nên hắn cũng chẳng hề nương tay, ít ra là sẽ không nương tay với kẻ thù của mình.
"Nếu có kiếp sau và ngươi còn có thể gặp ta thì hãy nhớ rằng đừng có mà chọc đến ta nữa!"
Mục Long nói xong, giơ chiến kích trong tay lên, bổ thẳng xuống dưới.
Từ sau khi có được thần kích Như Ý, hắn vẫn chưa giết người nào. Hôm nay, hắn định dùng đầu của tên Giang Thiên Vũ này để rửa kích!
"Mạnh như Giang Thiên Vũ cũng phải thua trong tay Mục Long ư?"
"Từ nay về sau, cái tên 'đồ tể Đao Quỷ' sẽ không còn tồn tại nữa!"
Mọi người thấy cảnh ấy thì trong lòng không khỏi cảm khái, đã từng có rất nhiều người đều bị bao phủ trong bóng ma của Giang Thiên Vũ.
Nhưng đúng lúc này, biến cố chợt xảy ra.
Trên sàn đấu sinh tử bỗng sinh ra một luồng sức mạnh bảo vệ Giang Thiên Vũ, dù cho Mục Long dùng hết sức mạnh cũng không thể bổ xuống tiếp.
"Long ca ca, đây là pháp lực, có cao thủ trên Thần Thông cảnh ra tay", Hoan Nhi bên trong Yêu Thần tháp nhắc nhở.
"Cái gì?"
Mục Long nghe vậy giật mình, hắn không ngờ lại có người nhúng tay vào trận chiến trên sàn đấu sinh tử.
Nếu có cao thủ trên Thần Thông cảnh ra tay thật thì hắn sẽ không thể giết chết Giang Thiên Vũ.
Không nhổ cỏ tận gốc thì sau này sẽ để lại mầm họa, Mục Long hơi hối hận, sớm biết thế thì ban nãy anh đã giết Giang Thiên Vũ rồi.
Có điều, nếu đã có người âm thầm bảo vệ Giang Thiên Vũ thì bất kể thế nào hắn ta cũng sẽ không chết. Người nọ chỉ là đợi đến giây phút cuối cùng mới ra tay mà thôi.
Giang Thiên Vũ vốn đang hết sức tuyệt vọng thấy mình bị pháp lực bảo vệ bèn biết có cao thủ đang âm thầm bảo vệ. Một cảm giác sống sót sau tai nạn lập tức ập đến khiến hắn ta mừng như điên.
"Ha ha ha..."
"Mục Long, ngươi không giết được ta, suy cho cùng ngươi vẫn sẽ không giết được ta!"
"Giang Thiên Vũ ta đã mở được thập phương huyền cung, chính là anh tài ngút trời thì sao tông môn có thể để cho ta chết trong tay ngươi được!"
"Nào, chẳng phải ngươi lợi hại lắm hả? Ngươi bổ vào nơi này nè, để xem ngươi có làm gì được ta hay không!", bên trong tấm chắn bằng pháp lực, Giang Thiên Vũ ôm lấy bả vai rỉ máu, mặt mày điên cuồng hết sức kiêu ngạo.
Mục Long thấy vậy thì mặt mày xanh mét, trong lòng tức giận không thôi, cất chiến kích đi, chửi đổng về phía không trung: "Sàn đấu sinh tử chó mà gì, quả nhiên chỉ là trò hề!"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK