Theo ngọn lửa thiêu đốt, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng cao, một thân hình to lớn màu đỏ thẫm xuất hiện ngay trước mặt Hoàng Thiện.
Đó là một con Hoả Mãng, thân cao mười mét, giống như con Hoả Mãng đã chết trước kia sống lại, trên người tản ra từng đợt hơi thở huỷ diệt, tựa như muốn thiêu rụi mọi thứ thành tro tàn.
Dù sao thì đây cũng là thứ được hình thành từ việc thiêu đốt căn nguyên Hỏa Mãng, mang theo ý thức và sự hung hãn của Hỏa Mãng, thế nhưng khi nhìn thấy ngọn lửa Hoả Mãng màu đỏ thẫm được hình thành, khóe miệng Mục Long hơi hơi giương lên, lộ ra một nụ cười sâu kín.
Thật ra từ khi Giang Thiên Vũ đột nhiên thúc dục La Sát Đồng Tử, điên cuồng tấn công hắn, Mục Long đã đoán ra được mục đích của hắn ta, chẳng qua hắn đang chờ đợi, hắn cần một thời cơ, mà bây giờ, cơ hội ấy đã tới.
Trong khoảnh khắc, giữa trán Mục Long bộc phát ra một tia sáng trắng chói lọi, dưới ánh sáng rực rỡ đó hiện lên một con mắt có màu sắc như dung nham nóng chảy, uy nghiêm và lạnh lẽo.
Chỉ thấy ngay khi Thiên Phát Chi Nhãn mở ra, một ngọn lửa màu đen đã nhắm thẳng vào La Sát Đồng Tử, đối mặt với cây thương ngắn đang đâm tới của La Sát Đồng Tử, Mục Long không hề có ý định né tránh, tuỳ ý để nó đâm thẳng về phía mình.
Phải biết rằng, La Sát Đồng Tử kia chính là sát phạt mật bảo của Thất Sát điện thời thượng cổ, sức mạnh còn vượt qua cả linh khí thông thường, cho dù thân thể Mục Long có mạnh mẽ đến đâu, nếu như bị nó đâm trúng, chắc chắn cơ thể sẽ bị xuyên thủng.
Nhưng tiếp đó, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.
Mắt thấy cây thương ngắn của La Sát Đồng Tử sắp đâm xuyên qua người Mục Long, bỗng nhiên mũi thương dừng lại cách ngực hắn ba mươi centimet.
Đôi mắt hung tợn như lưỡi dao của nó vốn dĩ có màu đỏ thẫm, nhưng lúc này lại biến thành màu đen sì quỷ dị, dường như có hai ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt bên trong đó.
Hơn nữa, trong nháy mắt, đáy lòng Giang Thiên Vũ chấn động mạnh, bởi vì La Sát Đồng Tử mà hắn ta đã tế luyện nhiều ngày, lúc này bỗng nhiên mất khống chế, đây là việc đáng sợ đến mức nào?
Ngay sau đó, một cảnh tượng đáng sợ hơn xuất hiện.
Chỉ thấy La Sát Đồng Tử kia xoay người lại không chút do dự, cây thương ngắn trong tay lóe lên ánh sáng lạnh, sau đó đâm thẳng về phía Giang Thiên Vũ.
Tốc độ của La Sát Đồng Tử nhanh đến mức nào? Ngay cả khi Mục Long sử dụng cánh Phong Lôi cũng phải cẩn thận đối phó, mà Giang Thiên Vũ lại không có cái tốc độ này.
Càng đứng nói đến việc lực thần hồn của hắn ta đã bị tiêu hao rất nhiều, phản ứng không được nhạy bén như bình thường, lại thêm sự chấn động trong đáy lòng, khi hắn ta muốn né tránh thì đã muộn.
Phập một tiếng, âm thanh đao kiếm đâm vào da thịt vang lên, ngực trái Giang Thiên Vũ bị đâm thủng một lỗ, sát khí khủng bố từ trong cơ thể hắn ta phân tán ra bên ngoài, phá hư các cơ quan nội tạng.
Giang Thiên Vũ mở to hai mắt, có nằm mơ hắn ta cũng hoàn toàn không thể tin màn vừa xảy ra trước mắt.
La Sát Đồng Tử mà hắn ta tế luyện trong nhiều ngày, chẳng những không giết chết Mục Long mà ngược lại đâm hắn ta một nhát, bảo vật, cũng có thể tạo phản sao?
Cùng lúc đó, trong tay Mục Long xuất hiện một chiếc dùi nhọn màu đen, hắc khí quẩn quanh, tàn ra từng luồng hơi thở thâm độc.
Theo sự vận chuyển điên cuồng thập phương huyền cung của Mục Long, một lượng lớn chân nguyên nhập vào trong đó, chiếc dùi nhọn lập tức biến thành một luồng ánh sáng màu đen, cắt qua hư không, trực tiếp hướng thẳng về phía giữa trán Giang Thiên Vũ.
“Thất Sát Diệt Hồn…”, con ngươi Giang Thiên Vũ co lại vì sợ hãi, nhưng ngực trái của hắn ta đã bị La Sát Đồng Tử đâm thủng, căn bản không thể trốn tránh được, còn chưa dứt lời, giữa trán đã xuất hiện một lỗ thủng tràn ra máu tươi.
Thứ đó đúng là Thất Sát Diệt Hồn Truỳ, ẩn chứa kịch độc, chuyên dùng để tiêu diệt thần hồn.
Lúc này, ngọn lửa màu đen trong đôi mắt La Sát Đồng Tử mới chậm rãi tiêu tán, lần nữa trở về màu đỏ như máu, những tất cả cũng đã muộn.
Mục Long chiến đấu kịch liệt lâu như vậy, chỉ vì chờ đợi một cơ hội này.
Lúc đó, ánh sáng đen mà Thiên Phát Chi Nhãn bắn ra chính là Ma Linh Mị Hoả, loại Thiên Địa Dị Hoả này ngoại trừ có sức nóng khủng bố bên ngoài thì chỗ thần kỳ nhất chính là có thể khống chế tâm trí.
Hiện giờ, Mục Long đã luyện hóa Ma Linh Mị Hoả, trong đó đã tràn ngập ý niệm của hắn, hoàn toàn có thể sử dụng sức mạnh của nó, khống chế tâm trí của một người, nhưng khi đối mặt với Ngự Hồn cảnh hắn lại không làm được điều đó.
Dù sao thì khi đạt tới Ngự Hồn cảnh, lực thần hồn đã thức tỉnh, tâm trí vô cùng cường đại, nếu như Mục Long mạo hiểm xâm nhập, chắc chắn sẽ gặp phải phản phệ, cho nên, Mục Long phải chờ đợi thời cơ.
Lúc trước, hắn chiến đấu kịch liệt như vậy là vì muốn tiêu hao lực thần hồn của Giang Thiên Vũ.
La Sát Đồng Tử dù sao cũng là sát phạt mật bảo của Thất Sát điện thượng cổ, cho dù lấy thực lực hiện tại của Giang Thiên Vũ cũng khó mà phát huy được toàn bộ uy lực của nó, sau một trận chiến ác liệt sẽ phải tiêu hao lượng lớn lực thần hồn.
Hơn nữa, Mục Long không dùng Ma Linh Mị Hoả để xâm nhập vào bản thể Giang Thiên Vũ, mà là La Sát Đồng Tử, trong đó chỉ có một phần ý niệm của Giang Thiên Vũ, cũng không quá cường đại, nếu không, Mục Long chắc chắn không thể khống chế được.
Còn một nhân tố nữa, đó là Hoàng Thiện.
Hoàng Thiện đang thiêu đốt căn nguyên, chuẩn bị cho Mục Long một đòn trí mạng, nhưng hắn ta cần một khoảng thời gian nhất định.
Không có Hoàng Thiện quấy nhiễu, Mục Long có thể nhân cơ hội này mà thành công xâm chiếm, khống chế La Sát Đồng Tử.
Lấy sức mạnh ý niệm của Mục Long, tất nhiên là không thể khống chế La Sát Đồng Tử trong một khoảng thời gian dài, những chỉ cần một chớp mắt thôi cũng đã đủ rồi.
La Sát Đồng Tử là sát phạt mật bảo, sát khí trong cơ thể được tích luỹ qua những năm tháng dài vô tận, trở nên cực kỳ khủng bố, bị một thứ như vậy đâm vào ngực, hậu quả có thể tưởng tượng được.