Cảnh tượng này khiến Mục Cửu Giang sợ hết hồn, vốn ông ta còn hy vọng rằng nhị vị chân nhân này sẽ quay lại cứu ông ta, nhưng lúc này hy vọng cuối cùng của ông ta cũng đã mất nốt.
Đến hai vị chân nhân cũng đã bị giết chết, Mục Thanh Khung đột phá Linh Văn cảnh, Mục gia lại có đại yêu tọa trấn, sự quật khởi của Mục Long không thể ngăn cản, Mục Cửu Giang biết ông ta không còn cơ hội nữa.
"Ha ha ha..."
Lúc này, ánh mắt Mục Cửu Giang tràn ngập sự trào phúng, cười như điên dại, thần sắc bi thương nói: "Mục Cửu Uyên, đối đầu đã mấy chục năm cuối cùng vẫn là ta thua, nhưng ta không phục, bởi vì không phải ta thua ông..."
Mục Cửu Giang toàn thân run rẩy, giọng nói dừng lại im bặt, máu tươi điên cuồng chảy ra từ lỗ mũi, rồi ngã vật xuống đất, không còn hơi thở.
"Ông ta đã tự cắt đứt tim mạch rồi", Mục Cửu Uyên cảm thán một tiếng rồi quay mặt đi, trong lòng phức tạp.
Mục Long quay đầu lại nhìn đám người trong gia tộc đang run rẩy quỳ dưới đất đó, đột nhiên thay đổi ánh mắt, nói: "Tại sao không thấy Mục Thiên Dao đâu?"
Nghe vậy, ánh mắt Mục Cửu Uyên lạnh lại, định đích thân đi bắt Mục Thiên Dao. Hiện tại Mục Long đã giết sư tôn và sư thúc của nàng ta, ông nội của nàng ta dù tự sát nhưng cũng là chết ở Mục gia, với tính cách của Mục Thiên Dao, tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.
Mục Cửu Uyên tính nhổ cỏ tận gốc để tránh hậu hoạn về sau.
Lúc này, Mục Thanh Khung thở dài nói: "Không cần nữa cha à, con bé đã bỏ đi rồi, lúc trước khi giải phóng khí tức đã mơ hồ cảm nhận được trong phủ xuất hiện khí tức Tốn Phong Thanh Quang phù, thiết nghĩ chính là Mục Thiên Dao".
"Tốn Phong Thanh Quang phù?", thần sắc Mục Long khẽ biến chuyển, sau đó mở nhẫn trữ vật của Thiên Âm chân nhân ra, bên trong quả nhiên còn có ba miếng Tốn Phong Thanh Quang phù.
Đây là một loại bùa chú bỏ trốn, thôi động vật này có thể khiến người hóa thành gió mát bỏ chạy, tốc độ cực kỳ nhanh.
"Bỏ đi, bất kể thế nào, Mục gia ta không thẹn với lòng, Mục Cửu Giang có kết cục ngày hôm nay hoàn toàn là tự mình chuốc lấy, nếu như Mục Thiên Dao đó tiếp tục chấp mê không tỉnh ngộ thì đừng trách Mục gia ta vô tình", Mục Cửu Uyên nói.
Sau đó ông nhìn về phía đám người trong tộc, hỏi: "Những trưởng lão và tộc nhân khác đâu rồi?"
"Bị... bị nghịch tặc Mục Cửa Giang giam cầm, gia chủ, xin hãy tha mạng, chúng ta đều bị Mục Cửu Giang lừa nên nhất thời hồ đồ...", có người khóc rống lên giàn dụa nước mắt, hối hận vì những việc đã làm.
"Hừ!"
"Kẻ đầu sỏ đã chết, đương nhiên ta sẽ không giết các ngươi, nhưng Mục gia ta cũng nên thay máu một lần thôi, các ngươi quỳ ở đây sám hối ba ngày đi!", Mục Cửu Uyên nghiêm khắc nói.
"Đa tạ gia chủ khoan hồng độ lượng".
"Đa tạ gia chủ pháp ngoại khai ân!"
Nhất thời các tộc nhân nước mắt nước mũi giàn dụa, quỳ dập đầu dưới đất, cảm ơn đại ơn đại đức.
Cứ như vậy, phong ba của Mục gia đã hoàn toàn bình ổn, hơn nữa thuận theo sự quật khởi của Mục Thanh Khung và Mục Long, còn có cả Kim Tinh Quỷ Viên, Viên Thiên Cương tọa trấn Mục gia.
Việc này khiến cả Mục gia vượt qua bờ vực suy sụp nhiều năm, bắt đầu dần dần hưng thịnh lại.
Mục Cửu Uyên đã làm gia chủ nhiều năm, vốn muốn truyền lại vị trí gia chủ này cho Mục Thanh Khung, kết quả Mục Thanh Khung sống chết không chịu, nói rằng ông ấy không phù hợp.
Vì vậy, Mục Cửu Uyên lại nghĩ tới Mục Long, Mục Long hiện tại không những độc bá một mặt mà thậm chí còn vượt xa tổ tông và các bậc tiền bối về vài mặt nào đó.
Nhưng Mục Long chỉ muốn một lòng tu hành, hoàn toàn không hề hứng thú với những sự vụ trong gia tộc, Mục Cửu Uyên cũng chỉ đành từ bỏ mà thôi.
Một ngày này, trong thành Hàn Giang xuất hiện tin tức cực kỳ bùng nổ, lan truyền chóng mặt trong thành, đương nhiên cũng truyền đến Mục gia.
"Sau một tháng nữa, cuộc thi đấu tuyển chọn lớn của thành Hàn Giang lần này sẽ có sứ giả của Tứ đại tông môn tới để tìm kiếm đệ tử cho tông môn, dưới 17 tuổi đều có thể tham dự, những người đứng đầu cuộc thi sẽ có cơ hội trở thành đệ tử đại tông".
Tứ đại tông môn bao gồm Tiêu Dao Thần Tông, Tuyết Nguyệt Thần Cung, Đấu Chiến Thần Tông và Lăng Thiên Kiếm Tông.
Đây là bốn tông môn vô cùng bá đạo của vương triều Đại Ly, đệ tử tông môn cho dù là đệ tử bình thường cũng đủ để gánh vác một gia tộc trăm năm.
Nếu như có thể trở thành đệ tử tông môn thì không chỉ có bản thân mà ngay đến địa vị của cả gia tộc cũng sẽ không ngừng được tăng cao.
Tin tức này khiến cả thành Hàn Giang dậy sóng, đây là cơ hội cá chép hóa rồng, đối với đại tông môn cỡ đó mà nói thì thành Hàn Giang chẳng qua chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé.
"Tới thành Hàn Giang lựa chọn sao?", Mục Long thầm nói, trước đây khi hắn đánh bại Mục Thiên Dao, đối phương ẩn giấu thực lực chính là vì cuộc tuyển chọn ở thành Hàn Giang này.
Cùng với lúc đó, trong lòng Mục Long không khỏi lóe lên một đạo thân ảnh thướt tha lúc ẩn lúc hiện, hắn âm thầm hạ quyết tâm: "Vân tiên tử, cô yên tâm, ta nhất định sẽ tìm thấy cô!"
"Ừ, Hoan Nhi cũng cảm thấy Long ca ca nên tham gia cuộc tuyển chọn, những tông môn đó ít nhất đều có lịch sử hàng ngàn năm, nội tình thâm sâu, tài nguyên phong phú, gia nhập tông môn Long ca ca mới có thể nhanh chóng quật khởi, trở thành cường giả!", Hoan Nhi tán thành nói.
"Không sai, trời đất rộng lớn như vậy! Ta là thể Thiên Yêu, chỉ có trở nên mạnh hơn mới có thể dung hợp được nhiều chân huyết yêu thần hơn, khiến thể Thiên Yêu đại thành, cũng chỉ có vậy ta mới có thể đánh bại Ngạo Tuyệt Thần, cứu mẹ ta về!"
Mục Long hạ quyết tâm phải trở thành đệ tử tông môn, nhưng cảnh giới hiện tại của hắn dù sao cũng chỉ là Thoái Phàm cảnh tầng bốn.
Thành Hàn Giang này tuy nhỏ nhưng ngọa hổ tàng long, Mục Long không dám lơ là.
"Trong vòng một tháng không biết tu vi của ta có thể tiến đến mức độ nào!"
Mục gia hiện tại đang dần dần giàu mạnh, có thể cung cấp các loại tài nguyên cho Mục Long, hơn nữa Mục Long trước đó đã lấy được hai chiếc nhẫn trữ vật, trong đó là toàn bộ gia sản của Thiên Âm và Thiên Nguyệt chân nhân, về mặt tài nguyên đương nhiên cũng không ít.
Hắn bắt đầu đắm chìm vào trạng thái điên cuồng tu luyện.