Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             "Ai... nói... Thạch Vô Địch ta không có? Đá thần tuy nhỏ, nhưng lòng mề đủ cả biết không?", Thạch Vô Địch tức đến nghiến răng.  

             "Ngươi nhớ lộn rồi, người ta nói chính là con chim cu ấy. Vả lại, nếu ngươi mà có nó thật thì phải cứng cỡ nào chứ? Quan trọng là còn không có chỗ để dùng, hay là, ngươi cho ta xem một cái?", Kim Bá Thiên cười dâm.  

             "Mập mạp chết tiệt, sao trước đây không phát hiện ra ngươi biến thái như vậy nhỉ...", Thạch Vô Địch vừa nghe, lập tức đen mặt, trực tiếp bay đi.  

             Còn Kim Bá Thiên lại đuổi theo sau, lải nhải: "Tên của ngươi cũng là do ta đặt, nhìn một cái có làm sao? Theo ta, ngươi không có thì có..."  

             ...  

             Mục Long đi ở đằng trước liên tục lắc đầu, hai tên này quả thật là một đôi dở hơi.  

             Sau khi rời khỏi trấn Ma Thiên Uyên, đám người Mục Long lại quay trở về cấm địa màu đen.  

             Kim Bá Thiên kể cho Mục Long rất nhiều chuyện hồi đó, đây đều là sư tôn nói cho hắn ta biết.  

             "Tu hành vốn là bước đi trong mưa gió bão đạn, nếu loạn lạc là điều không thể tránh khỏi thì hãy làm nó tới một cách mãnh liệt hơn nữa..."  

             Mục Long xoay người, nhìn tấm bia đá màu máu của trấn Ma Thiên Uyên, trong lòng dâng lên một sự hào hùng.  

             Có lẽ đã bị tộc Trấn Ma Tượng ảnh hưởng, cũng có thể do hắn kế thừa huyết mạch Long Tượng nên khi tu luyện "Trấn Ngục Hồng Lô Kinh", trong tinh thần luôn có một sự bá đạo của Thái Cổ Long Tượng.  

             Sau đó, bọn họ trực tiếp men theo con đường lúc đến đi trở về.  

             Tuy Mục Long không có được truyền thừa hoàng giả của Bá Hoàng Trấn Ma Tượng, nhưng hắn lại có được truyền thừa của Thái Cổ Long Tượng, cũng coi như là đạt được ước muốn.  

             Thoáng chốc, thí luyện Phục Ma đã trôi qua được một nửa, bên ngoài còn có rất nhiều ân oán cần phải có một cái kết thúc. Mục Long cũng muốn thử xem thực lực hiện nay của mình đang ở mức độ nào.  

             Kim Bá Thiên đi vào cấm địa màu đen, ban đầu định tìm cái hang động thần bí kia để tìm chút xương cốt hầm canh uống, nhưng giờ, hắn ta đã không còn suy nghĩ ấy.  

             Giống như suy đoán lúc trước của Mục Long, xương cốt màu vàng mà lúc ấy hắn ta tìm được chính là một phần cơ thể của hoàng giả thượng cổ.  

             Sau mấy chục ngàn năm, rất nhiều xương cốt hồi đó đều bị xói mòn. Hôm đó, cục xương Kim Bá Thiên dùng để hầm canh chính là xương của sư tôn hắn ta - một hoàng giả còn sót lại.  

             Khi lão nói cho hắn ta biết sự thật thì Kim Bá Thiên như bị sét đánh, dùng xương của sư phụ mình hầm canh uống, cái chuyện hoang đường tội ác tày trời ấy có lẽ cũng chỉ có một mình Kim Bá Thiên làm được.  

             Song, nói đi cũng phải nói lại, chục ngàn năm trước, sau khi sư tôn hắn ta chết trong trận chiến cuối cùng của đại chiến Phong Ma thì vẫn luôn ngủ say trong cái nồi đen. Nếu không bị Kim Bá Thiên dùng mình hầm canh uống, chắc đã không thể tỉnh lại.  

             Những duyên phận ấy đều đã được sắp xếp hết trong chốn u minh, nên lão đã chọn Kim Bá Thiên làm người thừa kế của mình.  

             Vì vậy, Kim Bá Thiên mới không nhắc tới chuyện tìm xương cốt nữa. Đương nhiên, Mục Long cũng chẳng có cái suy nghĩ ấy.  

             Hắn đã biết được chuyện năm xưa, những xương cốt ấy rất có khả năng chính là hài cốt của những anh linh chết trong đại chiến Phong Ma, không biết thì không sao, nhưng giờ biết rồi, nếu còn có suy nghĩ ấy, vậy đó chính là một sự không tôn trọng và báng bổ đối với họ.  

             Mấy ngày nay, bên ngoài cấm địa màu đen cứ có một bóng người quanh quẩn. Người đó chính là cao thủ Ngự Hồn cảnh thần bí đã đuổi giết Mục Long lúc trước.  

             "Đã lâu như vậy rồi, chắc tên Mục Long kia đã sớm chết cứng rồi..."  

             Không có tự tay giết chết Mục Long, tuy người thần bí ấy có chút không cam, nhưng theo hắn ta, đã không đáng để lãng phí thời gian vì một người đã chết.  

             Thời hạn của thí luyện Phục Ma là 30 ngày, giờ đã qua một nửa, hắn ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, với tu vị Ngự Hồn cảnh của hắn ta thì tuyệt đối là người đứng đầu trên đảo.  

             "Mục Long, tuy có hơi không cam khi chưa nhìn thấy xác của ngươi, nhưng chỉ cần ngươi chết thì có thấy hay không cũng chẳng sao cả", hắn ta lơ lửng giữa không trung, phát ra một tiếng cười đầy lạnh lẽo.  

             Sau đó, hắn ta liếc nhìn cấm địa màu đen, định rời đi.  

             Nhưng đúng lúc này, ánh mắt hắn ta bỗng giật lên điên cuồng như nhìn thấy quỷ, nhìn chòng chọc vào trong cấm địa, siết chặt nắm tay đến nỗi khớp xương trắng bệch.  

             "Mục... Long!", khuôn mặt hắn ta vẫn bị một đám linh khí bao phủ nên không nhìn thấy được sắc mặt, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một sự căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.  

             Nơi ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào rõ ràng là hai bóng người đang thong thả đi ra từ bên trong cấm địa màu đen.  

             "Ngươi đúng là mạng lớn thật, không ngờ sau khi tiến vào cấm địa màu đen còn có thể sống mà đi ra ngoài. Nhưng vậy cũng tốt, bởi vì nếu thế thì ta có thể tự tay giết ngươi rồi!"  

             "Cho ngươi sống lâu một lát vậy, đợi đến khi ngươi rời xa cấm địa màu đen, ta sẽ để ngươi chọn một nơi chôn cất. Để ta xem xem, lần này ngươi còn bùa hay không!", trong giọng nói của người thần bí lộ ra một sự lạnh lẽo thấu xương.  

             Người thần bí cho rằng trước đó Mục Long có thể đạp không bay lượn là vì dùng sức mạnh bùa chú, hắn ta để Mục Long sống lâu hơn một chút vì cảm thấy ra tay gần cấm địa màu đen sẽ làm Mục Long trốn vào đó tiếp.  

             Chỗ kia là nơi mà hắn ta tuyệt đối không dám đặt chân vào.  

             Vì thế, hắn ta giấu kín khí tức, núp trong hư không, chỉ nhìn Mục Long bước ra khỏi cấm địa màu đen và đi về phía xa.  

             "Ha ha ha, quả thật là trời cũng giúp ta, Mục Long, ngươi thế mà cũng có ngày hôm nay, chắc ngươi không ngờ ta lại muốn giết ngươi như vậy và vẫn chưa rời đi đúng không? Nếu ta là ngươi, ta sẽ núp trong cấm địa màu đen mãi cho đến khi thí luyện kết thúc".  

             "Đây là trời cũng muốn ta giết ngươi, ngươi cứ rời xa cấm địa một bước thì lại cách cái chết gần thêm một bước..."  

         

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK