Vừa dứt lời, trong ánh mắt chấn động của Mạnh Phi Hàn, hai cánh Phong Lôi gào thét bung ra từ sau lưng Mục Long, trong phút chốc, thần quang của Tử Thanh Nhị Sắc chớp lóe, thân hình Mục Long cũng phóng lên trời cao.
"Cái... cái gì vậy?", giờ phút này, trái tim của Mạnh Phi Hàn hoàn toàn rớt xuống đáy cốc.
Vào khoảnh khắc này, hắn ta thậm chí cảm thấy bản thân đúng là mồm miệng đen đủi, trước đó nói Mục Long không phải là đối thủ của mình, kết quả Mục Long lại đánh bay hắn ta.
Hắn ta cũng từng nói trừ khi Mục Long đao thương không thủng thì kết quả đao thương đúng là không đâm được Mục Long.
Hiện tại, hắn ta vốn cho rằng Mục Long tuyệt đối không thể ngự không phi hành thì vào giây phút Mục Long bay thẳng lên trời, hắn ta đã cảm nhận được sâu sắc thế nào gọi là tuyệt vọng.
Nhưng lúc này, hắn ta không có tâm trạng để tận hưởng nỗi sợ hãi, chỉ biết bạo phát ra tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra tới nay để rời khỏi nơi này.
Việc này quả thực quá đáng sợ, hắn ta giờ mới ý thức được, từ khi bắt đầu Mục Long đã hoàn toàn nắm chắc mọi thứ trong tay.
Mạnh Phi Hàn hoàn toàn bị dọa cho sợ đến vỡ mật, kế hoạch đến giờ này hắn ta chỉ cầu bản thân có thể thoát khỏi ma vuốt của Mục Long, chỉ cần sống sót, tất cả vẫn còn có thể cứu vãn.
Nhưng hắn ta nào biết, đối mặt với cánh Phong Lôi của Mục long, chạy trốn định sẵn là một hy vọng xa vời, một loại tham vọng xa vời thảm thương.
Lực lượng sấm sét, tốc độ cực nhanh, đến tốc độ Ngự Hồn cảnh cũng thực sự không đáng để so sánh.
Mạnh Phi Hàn hoảng loạn dốc sức bỏ chạy, chỉ cảm thấy trước mặt tối đen, tựa như đụng vào tường đồng vách sắt, một cỗ lực lượng dũng mãnh trực tiếp hất hắn ta bay ngược lại, cơ thể mất cân bằng, rơi xuống từ trên cao.
Mục Long thậm chí còn chưa ra tay, chỉ dựa vào thân thể cường hoành va chạm mà thôi. Tuy vậy, tốc độ của song cánh Phong Lôi cộng thêm thân thể có thể so sánh với linh khí trung phẩm, huống hồ tốc độ của Mạnh Phi Hàn cũng cực nhanh, vì vậy mà cú va chạm này tuyệt đối là mang tính hủy diệt.
Dưới cú va chạm khủng bố cỡ này, cơ thể của Mạnh Phi Hàn suýt nữa thì tan vỡ, lục phủ ngũ tạng bị chấn nứt toàn bộ, kinh mạch trực tiếp đứt sạch, xương cốt toàn thân lại càng thê thảm hơn. Cho nên khi hắn ta rơi từ trên cao xuống, đến linh khí cũng không thể vận chuyển, trực tiếp rơi xuống đến hấp hối.
Nếu không phải thân thể Ngự Hồn cảnh mạnh hơn người thường, thì chỉ cần rơi từ trên cao xuống đã đủ khiến hắn ta thịt nát xương tan rồi.
Nhìn thấy Mạnh Phi Hàn rơi từ không trung xuống, Kim Bá Thiên lập tức đuổi tới, nhìn Mạnh Phi Hàn bị rơi tới mức thất điên bát đảo, hắn ta lập tức bật cười, thần sắc không lành nhìn chằm chằm vào Mạnh Phi Hàn, mỉa mai nói: "Đến rồi à lão đệ?"
"Không phải ngươi biết bay sao? Đứng lên, tiếp tục bay!", Kim Bá Thiên nói rồi một tay nhấc Mạnh Phi Hàn lên, nhưng Mạnh Phi Hàn kinh mạch đã đứt, xương cốt vỡ nát, như một đống bùn nhão, buông tay một cái lại ngã vật xuống đất.
Đây đường đường là một cao thủ Ngự Hồn cảnh, bị Mục Long đánh một chưởng, kết cục lại thê thảm như vậy, mà đây còn là do Mục Long đã nương tay rồi đó. Bằng không, với tốc độ và thân thể của Mục Long, dốc toàn sức đánh một cú thì hoàn toàn không thua kém gì linh khí trung phẩm dốc toàn lực, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
Sau đó, Mục Long cũng hạ xuống đất, nhìn Mạnh Phi Hàn phủ phục dưới chân mình, thần sắc điềm tĩnh như thường, phảng phất trong mắt hắn, đánh bại một cường giả Ngự Hồn cảnh chẳng có gì ghê gớm.
"Chỉ cần ngươi đủ mạnh mẽ, cả thế giới sẽ phải nhường đường cho ngươi, đây là lời ngươi nói, rất có lý, chỉ đáng tiếc, ngươi hiểu đạo lý nhưng không đủ mạnh mẽ!"
"Ngày đó, trước cửa Mục gia, ta là Thoái Phàm cảnh tầng mười, ngươi là Bích Cung cảnh tầng tám, nhưng ngươi đã bại, ngươi còn nhớ lời ta nói không? Nếu không phải là đệ tử Tiêu Dao Thần Tông, ngươi đã là một cỗ thi thể rồi".
"Lần thứ hai ở ngoại môn Đạo Lư, ta thậm chí chẳng còn hứng động thủ với ngươi, cho nên ta lại tha cho ngươi".
"Hiện tại, ta là Bích Cung cảnh tầng tám, ngươi là chân nhân Ngự Hồn cảnh, nhưng tên hề nhảy nhót chung quy lại vẫn là tên hề nhảy nhót, ta đánh bại ngươi một lần, ngươi vĩnh viễn sẽ là kẻ bại trận dưới tay ta, đây là lần thứ ba rồi, Mạnh Phi Hàn, ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội nữa sao?"
Khoảnh khắc này, trong ánh mắt Mạnh Phi Hàn lộ ra vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có.
Ngữ khí của Mục Long tuy bình thản nhưng đằng sau sự bình thản này lại ẩn chứa sát cơ vô hạn, khiến Mạnh Phi Hàn kinh hồn bạt vía.
Hắn ta ở thời kỳ đỉnh cao còn không phải là đối thủ của Mục Long, hiện tại toàn thân trọng thương, gần như tàn phế, sao có thể là đối thủ của Mục Long?
Nhưng con sâu cái kiến còn sống ngày nào biết ngày ấy, huống hồ hắn ta đã đột phá Ngự Hồn cảnh?
Một khi thí luyện kết thúc, trở về tông môn, hắn ta liền có thể tấn thăng lên đệ tử nội môn, đây là ước muốn của rất nhiều đệ tử ngoại môn, cho nên hắn ta muốn sống tiếp.
Cái gì mà thành tích thí luyện, giải thưởng vào khoảnh khắc này hắn ta đều không bận tâm nữa.
"Ngươi... ngươi không thể giết ta được?", Mạnh Phi Hàn tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, giống như một người kề cận cái chết ánh mắt lại lần nữa cháy lên ngọn lửa hy vọng.
"Ngươi có để lại di ngôn gì không? Thôi được, nể tình chúng ta đều là người thành Hàn Giang, ta sẽ cho ngươi một cơ hội", Mục Long nói.
"Không, chỉ cần ngươi không giết ta, ta có thể nói với ngươi một bí mật, có thể nhanh chóng đột phá Ngự Hồn cảnh giống như ta!", Mạnh Phi Hàn hoảng sợ nói.
"Ồ? Xem ra ngươi đột phá Ngự Hồn cảnh đúng là có không ít huyền cơ", Mục Long nghe vậy, cười nhạt nói.
Mạnh Phi Hàn thấy Mục Long có chút dao động, đáy mắt vốn là một mảng tro tàn đang dần dần sáng lên.
"Ta có thể đột phá Ngự Hồn cảnh, là vì ta từng nuốt một loại quả, loại quả đó giống như thai nhi trong bụng, cực kỳ giống với Hồn Anh quả trong truyền thuyết, ăn một quả này có thể giúp người ta đột phá Ngự Hồn cảnh".
"Vốn dĩ với thực lực của ta thì không thể có được vật này, nhưng ta trùng hợp gặp được một con yêu hồ bị trọng thương, sau khi lén đánh chết nó thì đã lấy được Hồn Anh quả trên người nó, từ đó đã đột phá Ngự Hồn cảnh".
"Hồn Anh quả?", Mục Long nghe vậy ánh mắt hơi khẽ dao động.