Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Nhưng khi thấy hai tên đệ tử chấp pháp lao về phía mình, trong mắt Mục Long không hề gợn sóng, cũng không hề phản kháng, ngược lại chủ động tiến lên.  

             Hai người này là cường giả Linh Văn cảnh, nếu thật sự khăng khăng muốn ra tay với Mục Long, với thực lực hiện tại của Mục Long, dù phản kháng cũng không làm nên chuyện gì, hắn chắc chắn không phải là đối thủ, huống hồ bó tay chịu trói.  

             Có điều, khi thấy linh văn trong lòng bàn tay bọn họ lấp lóe, sắp chạm vào cơ thể Mục Long, khóe miệng Mục Long bỗng nở nụ cười quái dị, khẽ nói: "Hai người các ngươi thử đụng vào ta một cái xem?"  

             Sau đó, Mục Long vẫy tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một vật, dáng vẻ hoàn toàn không sợ hãi, tự tin cực điểm.  

             Thấy vật đó, trong lòng hai người này đều giật mình, dưới tình thế cấp bách, bọn họ vội vàng thu hồi lực lượng, suýt nữa khiến bản thân nghẹn ra nội thương, cực kỳ chật vật.  

             Vật trong tay Mục Long chính là pháp chỉ kia của Pháp Vương Nguyên Vô Thiên.  

             "Mục Long, ngươi làm trò gì vậy?", sắc mặt mấy người hết sức khó coi, chẳng ai ngờ Mục Long lại không ra bài theo kịch bản, trực tiếp chặn ngang pháp chỉ Pháp Vương trước người.  

             Pháp chỉ đại diện cho uy nghiêm của Pháp Vương Nguyên Vô Thiên, thấy pháp chỉ như thấy Pháp Vương, công kích pháp chỉ đồng nghĩa với việc vả mặt Nguyên Vô Thiên, là tội đại bất kính, bọn họ hoàn toàn không có lá gan này.  

             "Hừ, làm trò gì hả, chẳng phải Pháp Vương có nói tình hình biên cương cực kỳ nguy cấp, muốn ta lập tức đến biên cương sao? Các ngươi dám ra tay với ta?"  

             "Có tin rằng nếu như các ngươi đụng đến một sợi lông tơ của ta, ta liền ngã không dậy nổi, các ngươi phải cầu xin ta đứng lên! Nếu như ta bị thương, không thể đi đến biên cương đúng hạn, chậm trễ kế hoạch lớn của tông môn, các ngươi chính là đầu sỏ gây tội, các ngươi gánh nổi tội danh này không?"  

             Đôi mắt Mục Long đảo quanh, lập tức lôi ra dáng vẻ vênh váo hung hăng.  

             Nếu Nguyên Vô Thiên này muốn tính kế hắn, không tiếc hạ pháp chỉ, nếu Mục Long không lợi dụng thêm thì sao xứng đáng với phần "khổ tâm" kia của Nguyên Vô Thiên?  

             "Chuyện này..."  

             Quả nhiên, nghe vậy, sắc mặt những người kia biến đổi liên tục, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, hai người ra tay kia càng nghiền ngẫm càng sợ hãi, trong lòng nghĩ mà sợ.  

             Hoàn toàn không nghĩ tới Mục Long này lại chơi đểu như vậy.  

             Tên đệ tử chấp pháp cầm đầu cũng không nhịn được thầm than, Mục Long này quả thật gian trá xảo quyệt.  

             Đạo pháp chỉ Pháp Vương này rõ ràng là bùa đòi mạng của Mục Long, lại bị hắn cứng rắn biến thành Thượng Phương bảo kiếm, dùng để áp chế bọn họ.  

             Nhưng dù sao Mục Long cũng đánh trọng thương Cơ Như Long ngay trước mặt bọn họ, thân là đệ tử chấp pháp, nếu bọn họ chẳng quan tâm thì không những mất hết mặt mũi của đệ tử chấp pháp, mà ngộ nhỡ Pháp Vương truy cứu, hoặc sau khi Lâm Cảnh Thiên tỉnh lại, bất mãn với bọn họ, chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn.  

             Đệ tử chấp pháp cầm đầu giỏi về phân tích tình thế, suy nghĩ một phen xong, nhìn Mục Long nói: "Dù vậy, ngươi cũng không được xuống tay với đệ tử đồng môn nặng như vậy!"  

             Lời này xem như răn dạy, đầu tiên có thể thể hiện ra uy nghiêm của đệ tử chấp pháp, thứ hai hắn ta đã tỏ thái độ, sau này mặc dù có người truy cứu, hắn ta cũng có thể dễ dàng thoái thác.  

             Thấy thế, Mục Long cũng nói: "Sư huynh nói rất đúng, có điều, sư huynh cũng từng nói, ta còn trẻ tuổi, khó tránh khỏi dễ xúc động, ai lại không có một tuổi trẻ ngông cuồng, sư huynh ngươi nói xem, có phải thế không?"  

             Nghe vậy, tên đệ tử chấp pháp cầm đầu này lập tức muốn mắng người: Mẹ nó ngươi nói gì thì nói, còn lôi ta vào làm gì? Ngươi? Còn trẻ tuổi? Tâm cơ đơn giản này quả thực còn nặng hơn cả lão hồ ly ngàn năm!  

             Có điều, đây chỉ là lời trong lòng, mặc dù hắn ta nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Thôi, việc này ngày sau bàn lại, nếu Mục Long sư đệ không còn việc khác, vậy lập tức mời tiến về đài Truyền Tống, đi biên cương đi".  

             Dù sao, chuyện Cơ Như Long đã xảy ra, không thể xoay chuyển, nếu việc Mục Long đến biên cương lại đột nhiên bị chen ngang, bọn họ xem như thật sự không thể báo cáo kết quả.  

             "Sư huynh đừng vội, chờ ta nói xong câu đã, chúng ta lập tức có thể khởi hành, sao nào?", Mục Long khẽ cười nói.  

             "Này... Được thôi, có lời gì, ngươi nói đi".  

             "Cảm ơn sư huynh".  

             Sau đó, Mục Long đưa tay chỉ vào một hướng nào đó, ngoắc ngón tay nói: "Giang Thiên Tứ, ngươi đến đây, ta có lời muốn nói với ngươi!"  

             "Hả?"  

             Giang Thiên Tứ vốn bàng quan nhìn Mục Long sắp đi chịu chết, cười trên nỗi đau của người khác, vui quên cả trời đất, đột nhiên bị Mục Long gọi lại, lập tức không hiểu ra sao.  

             Mặc dù không biết vì sao Mục Long đột nhiên nghĩ tới gã, nhưng gã luôn cảm thấy, lúc này Mục Long mở miệng chắc chắn không phải chuyện gì tốt.  

             Huống hồ, gã còn đường đường là thiên kiêu nội môn, Mục Long tính thứ gì, chẳng qua là đệ tử ngoại môn, lại dùng một ngón tay hô đến gọi đi, coi gã là chó chắc? Một kẻ hấp hối sắp chết còn dám ngông cuồng như vậy!  

             Một mặt xuất phát từ kiêng kỵ, một mặt khác là ngại mặt mũi, Giang Thiên Tứ khinh miệt đáp: "Mục Long, ngươi tính cái thá gì mà xứng ra lệnh cho ta?"  

             Giang Thiên Tứ nói xong thì cười lạnh, hoàn toàn không coi Mục Long ra gì.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK