Cho nên, khoảnh khắc này, những người vây xem đó bắt đầuchạy trốn thục mạng, cả đời này bọn họ chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, nhưng lúc này đây chỉ hận cha mẹ mình đã sinh thiếu hai cái chân.
Có điều, đúng lúc này, một giọng điệu khinh thường từ trên đỉnh đầu Hoàng Thiện truyền đến: "Ta đã nói rồi, mệnh của ngươi chính là làm bàn đạp của ta, chức năng của bàn đạp chính là để lót chân chứ không phải nổ tung, thế nên ngươi không cần phải làm những thứ không thiết thực như vậy!"
Trong khi Mục Long cười chế nhạo, hắn đã bắt đầu bước tới.
"Long Tượng Bát Bộ, trấn áp cho ta!"
Tiếng thét đó vừa dứt, một luồng sức mạnh khủng khiếp đủ sức trấn áp mọi thứ dồn dập ào ạt ngay dưới chân.
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Trong nháy mắt, Mục Long đã đi được ba bước.
Hoàng Thiện chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh kinh khủng từ trên cao giáng xuống, như là trời cao đảo lộn, không thể ngăn cản, không gian xung quanh như đông cứng lại, khiến hắn ta không thể vùng vẫy, tiếp tục rơi xuống trong hư không, cả người lún sâu vào lòng đất.
Lúc này, một chân của Mục Long đang giẫm lên ngực Hoàng Thiện, trong phút chốc, một tia hắc quang không ngừng phóng to trong con ngươi của hắn ta.
Mục Long cầm Thất Sát Diệt Hồn Truỳ đâm thẳng vào cơ thể đối phương, chất độc kỳ dị lập tức lan tỏa khắp trong người Hoàng Thiện.
Hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau đến từ sâu thẳm trong tâm hồn, giống như hàng ngàn con kiến độc đang không ngừng gặm nhấm thần hồn của mình.
Khi sức mạnh của thần hồn nhanh chóng tiêu tan, ánh mắt của Hoàng Thiện dần dần chuyển từ điên cuồng sang tuyệt vọng. Rất rõ ràng, sau khi sức mạnh của thần hồn tiêu tán, ngay cả việc tự bạo cũng trở thành một hy vọng xa vời.
Mục Long chỉ đâm Thất Sát Diệt Hồn Truỳ trong giây lát rồi lập tức rút ra, như vậy thì Hoàng Thiện sẽ không chết bất đắc kỳ tử.
"Nếu như ngay từ đầu ngươi lựa chọn tự bạo, tất nhiên ta sẽ không làm gì được ngươi. Nhưng hiện tại, muốn tự bạo trước mặt ta, ngươi cảm thấy có khả năng không?"
Mục Long nhìn Hoàng Thiện, khóe miệng hơi nhếch lên như thể gió khẽ lướt qua, nhưng dưới con mắt của Hoàng Thiện, đây quả thực là thần sắc đáng sợ nhất trên đời.
“Ma quỷ… ngươi là đồ ma quỷ!”, Hoàng Thiện có thể nhìn ra mục đích của Mục Long từ trong nụ cười này.
Cho nên, giờ phút này, sự tuyệt vọng trong lòng hắn ta liền biến thành sự hoảng sợ vô cùng tận.
Nhưng, Mục Long không hề bị lay chuyển trước tiếng kêu gào thảm thiết của Hoàng Thiện.
Trên khóe miệng hắn vẫn là nụ cười nhàn nhạt: "Ma quỷ? Thật ra lúc đầu ta muốn làm người tốt, nhưng các ngươi không hề cho ta cơ hội”.
Khoảnh khắc này, nhìn vào mắt Hoàng Thiện, vô số cảnh tượng trong quá khứ như thủy triều hiện ra trong đầu Mục Long...
"Thế nên, ngươi chấp nhận số phận đi!"
Trong khi Mục Long nói những lời này, hắn đã kích thích huyết mạch Thao Thiết, phệ chủng trong cơ thể đã bùng lên sức chiếm đoạt mạnh mẽ.
Mục Long giơ tay ấn lên ngực Hoàng Thiện, cùng lúc đó, tinh hoa Hỏa Mãng còn sót lại trong cơ thể hắn ta bắt đầu bị rút ra sau đó không ngừng chảy vào trong người Mục Long.
Trong suốt quá trình này, nỗi đau của Hoàng Thiện cũng đã lên đến tột cùng, thần hồn của hắn ta đã bị phá hủy. Vốn dĩ hắn ta chỉ còn chút hơi tàn, nhưng bây giờ, dưới sự đau khổ cùng cực như vậy, khuôn mặt hắn ta biến dạng, toàn thân nổi đầy gân xanh, phát ra tiếng gào rú cực kỳ thảm thiết.
Ngay cả những đệ tử đứng theo dõi trận chiến đã chạy trốn khỏi nơi này rất xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng kêu thảm này, khiến người ta sởn gai ốc!
Chỉ có Mục Long là không chút thay đổi, sắc mặt không có biểu cảm gì, bình tĩnh nuốt chửng căn nguyên Hỏa Mãng.
Không phải hắn máu lạnh và tàn nhẫn mà là trải qua bao nhiêu chuyện đã khiến hắn trưởng thành hơn và hiểu được một đạo lý, tử tế với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.
Nếu trận quyết đấu này kết thúc bằng một cái kết khác thì nhất định sẽ là một câu chuyện khác.
Nếu người nằm trên mặt đất là Mục Long thì hắn dám chắc là Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện sẽ tước đoạt mọi thứ của mình, thậm chí còn chặt xác hắn ra từng mảnh từng mảnh để moi móc bí mật trên cơ thể hắn, khiến hắn chết không toàn thây.
Từ xưa đến nay, thế giới của võ giả vẫn luôn tàn nhẫn như vậy.
Mặc dù căn nguyên Hỏa Mãng đã bị Hoàng Thiện cưỡng bức đốt cháy, nhưng dù sao nó cũng là sự tồn tại đã vượt qua Thiên kiếp. Căn nguyên rất lớn, cho nên trong cơ thể Hoàng Thiện vẫn có rất nhiều sức mạnh dự trữ, đó chính là sức mạnh thuần túy nhất.
Tiếng kêu thảm của Hoàng Thiện chuyển từ chói tai đến khàn khàn và cuối cùng là im lặng.
Khoảnh khắc căn nguyên Hỏa Mãng bị rút sạch, cuối cùng hắn ta cũng được giải thoát.
Như lời Mục Long đã nói, hắn ta chẳng qua chỉ là một cái bàn đạp.
Mưu kế của hắn ta đã dùng hết, nhưng không chỉ không giết được Mục Long mà tất cả mọi thứ của bản thân hắn ta đều có lợi cho Mục Long.
Sau đó, Mục Long lùng sục tất cả đồ đạc trên người Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ, hắn tìm thấy lệnh bài thí luyện của bọn họ, còn thu thập được một số lượng lớn yêu hồn, Mục Long đã đem phân phát cho Sở Tuỳ Duyên, Mặc Linh Lung và Kim Bá Thiên.
Đối mặt với tất cả những chuyện này, ai nấy cũng đều trợn tròn mắt, nhìn Mục Long với vẻ kinh ngạc và kính nể.
Còn Mục Long không khỏi thở dài cảm khái, thời gian thật sự trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt cái đã kết thúc rồi, cũng may hắn chưa từng phụ lòng khoảng thời gian này, thời gian cũng chưa bao giờ khiến hắn thất vọng.
Một tháng trước, Mục Long đối mặt với hội Đồ Long, không dám chống đối trực diện, nhưng hiện tại, hắn đã có thể giết chết cường giả Ngự Hồn cảnh.