"Đương nhiên là phải ra một kết thúc rồi", Mục Long nhìn về phía xa, ngữ khí kiên định.
...
Cùng lúc đó tại một nơi khác trên đảo Phục Ma.
Thình thịch!
Một tiếng nổ lớn vang lên, một đạo thân ảnh tựa như thiên thạch từ trên không trung rơi xuống khiến mặt đất xuất hiện một cái hố sâu hoắm.
Đây vốn là một cường giả Ngự Hồn cảnh, nhưng lúc này lại thân đầy trọng thương, hơi thở hấp hối.
Hắn ta nhìn vào trong hư không, ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Trong phút chốc lại có hai đạo thân ảnh nữa xuất hiện bên cạnh, vẻ mặt khinh miệt nhìn hắn ta.
Hai người này chính là Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện.
"Cho dù cùng là Ngự Hồn cảnh nhưng trước mặt ta các ngươi chung quy lại vẫn chỉ là lũ kiến bọ", Giang Thiên Vũ nói rồi dùng chân giẵm lên ngực đệ tử Ngự Hồn cảnh đó, khóe miệng nhếch lên một mạt cười lạnh.
"Nhị vị... sư huynh, ta đã nói hết toàn bộ tin tức ta biết về Mục Long cho hai huynh rồi, các huynh còn muốn thế nào nữa?", đệ tử này liều mạng giãy dụa, nhưng không làm gì được.
"Không thế nào cả, chỉ là muốn mượn máu tươi của ngươi dùng một chút thôi!"
Nháy mắt, Giang Thiên Vũ chân dùng lực, cường giả đường đường là Ngự Hồn cảnh này lại trút hơi thở cuối cùng.
Sau đó, Giang Thiên Vũ dùng máu tươi của hắn ta viết một bức thư.
Đây là một bức chiến thư, chiến thư viết cho Mục Long, chiến thư dùng máu tươi của cường giả Ngự Hồn cảnh để viết!
"Ta đã tu luyện nhiều ngày chỉ là vì khoảnh khắc này, ngày mai là ngày cuối cùng của thí luyện đảo Phục Ma, cũng là ngày chết của Mục Long!", Giang Thiên Vũ nói rồi cùng Hoàng Thiện biến mất trong hư không...
Trong cùng ngày Mục Long đã nhận được bức chiến thư, mở ra xem là những con chữ đỏ tươi, vô cùng chói mắt, một cỗ sát khí lành lạnh phả vào mặt!
"Tiểu nhi Mục Long, ngày mai trước núi Phi Lưu, dám tới chịu chết?"
Đây là nội dung của chiến thư, cực kỳ ngắn gọn, nhưng cách hành văn lại toát lên quyết tâm giết chết Mục Long của Giang Thiên Vũ.
Núi Phi Lưu, Mục Long đã quá quen thuộc với địa điểm này.
Chẳng bao lâu trước đây, khi hắn vẫn còn yếu ớt đã một mình độc chiến với hội Đồ Long trước núi Phi Lưu đó.
Hai trăm người điên cuồng vây sát mà không chết, ngược lại còn giết chết trăm người, một trận thành danh, khiến hai kẻ Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện sợ hãi phải dùng phù triện để bỏ chạy chối chết.
Hiện tại hội Đồ Long đã tan rã, những kẻ bỏ trốn ngày hôm đó lại chủ động hạ chiến thư với Mục Long, hơn nữa còn chọn địa điểm tại núi Phi Lưu, ý đồ trong đó không cần nói cũng đoán được.
"Giang Thiên Vũ, Hoàng Thiện, các ngươi mất tích nhiều ngày, giờ lại xuất hiện, ắt hẳn đã có chuẩn bị trước, vừa hay ta cũng đã đợi ngày này lâu rồi!", Mục Long lẩm bẩm, ánh mắt lộ vẻ cười khẩy.
"Lão đại, hai tên đó xưa nay gian xảo, giờ đệ đã đột phá Ngự Hồn cảnh, cho đệ đi với huynh đi, tiêu diệt hai tên ác ôn đó!", Kim Bá Thiên nhìn thấy bức chiến thư thì cực kỳ tức giận.
Hắn ta không khỏi nhớ tới sự bất lực và không biết làm sao của Mục Long khi bị cả tông môn trên dưới nhắm vào ngày trước khi tới đảo Phục Ma, thân là huynh đệ, hắn ta vô cùng bức xúc nhưng lực bất tòng tâm.
Sát khí cuồn cuộn đó tựa như một cái bạt tai giáng lên mặt hắn ta.
Khát vọng với thực lực của Kim Bá Thiên chưa từng khi nào mãnh liệt như khoảnh khắc đó.
Ngày đó cũng ở trước núi Phi Lưu, hắn ta đã đỡ một đòn sống chết cho Mục Long, cảm giác sảng khoái đó phát ra từ tận đáy lòng khiến hắn ta đến giờ vẫn không quên.
Hiện tại, hắn ta đã có được truyền thừa của cường giả viễn cổ, hơn nữa còn có thực lực Ngự Hồn cảnh, có thể kề vai tác chiến với Mục Long rồi.
"Kẻ thù của lão đại chính là kẻ thù của Kim Bá Thiên này!", trong tay Kim Bá Thiên đã xuất hiện một thanh lợi kiếm sáng loáng.
Kiếm này tên gọi Liệt Sơn, chính là linh khí tuyệt phẩm, là vật mà Mục Long được tặng trong Tụ Linh tháp trước đây, sắc bén không thua kém gì Phá Vân kiếm của Mục Long.
"Còn cả chúng ta nữa!"
"Ngày đó, trước núi Phi Lưu ta vốn muốn kề vai chiến đấu với Mục huynh, nhưng Mục huynh không cho, hiện tại Sở Tùy Duyên ta cũng đã là cường giả Ngự Hồn cảnh rồi".
"Cả đời có được một tri kỷ là đã đủ, Sở Tùy Duyên ta, xin được chiến đấu!", Sở Tùy Duyên nhìn thẳng vào mắt Mục Long, thần sắc trong ánh mắt chân thành mà kiên quyết.
"Hướng về chính nghĩa, chết không hối hận!", Mặc Linh Lung nhìn chằm chằm Mục Long, hơi thở mùi đàn hương phang phảng, nói ra tám chữ này.
Thấy vậy, Mục Long hơi trầm mặc.
Dù sao đây cũng là việc riêng của bản thân hắn, huống hồ bối cảnh của Giang Thiên Vũ đó thâm sâu, huynh trưởng của hắn ta là thiên tài nội môn Giang Thiên Tứ, hơn nữa trưởng lão tông môn cũng có ý bao che cho Giang Thiên Vũ.
Những chuyện này chẳng hề hấn gì với Mục Long nhưng bọn họ thì không được, một khi liên lụy vào là sẽ hậu họa vô cùng.
"Lão đại..."
"Mục huynh!"
Thấy Mục Long chần chừ, ba người ánh mắt đều trở nên cực kỳ tha thiết.
Cuối cùng, Mục Long khẽ thở dài, gật đầu nói: "Được, ta đồng ý với mọi người, nhưng..."
"Nhưng cái gì?"
"Ba người cũng phải đồng ý với ta một chuyện!", Mục Long nhìn ba người, nghiêm túc nói.
"Chuyện gì?"
"Các ngươi ra tay cũng được, nhưng phải là trong tình huống ta không đấu lại được hai tên đó nữa!", Mục Long nói rồi miệng mỉm cười.
"Việc này...", ba người nghe vậy thì sửng sốt.
Còn Mục Long lại bật cười rồi chắp tay hành lễ với ba người, cười nói: "Cũng có nghĩa là tính mạng của Mục Long ta xin giao cho ba vị, nếu như ta không phải là đối thủ của hai kẻ đó thì các ngươi phải ra tay kịp thời đấy".
Đây là quyết định vẹn toàn nhất mà Mục Long có thể nghĩ ra, một là không phụ tình nghĩa của ba người, hai là ba người coi như cũng trở thành một con bài chưa lật nữa của hắn, dù sao Ngự Hồn cảnh bình thường cũng không thể so sánh được với thực lực của ba người họ.