Tương truyền, trong thiên địa có một loại cây kỳ lạ tên gọi là Hồn Anh Yêu Thụ, loại này tuy rằng là thực vật nhưng lại cực kỳ tà môn, bởi vì nó không sinh trưởng dựa vào nước và đất, mà là dựa vào huyết thể của sinh linh.
Hồn Anh Yêu Thụ có rất nhiều dây leo hàm chứa lực lượng cường đại, hơn nữa còn có một loại lực lượng cực kỳ huyền ảo, sinh linh xung quanh một khi chạm vào nó sẽ lập tức sinh ra ảo giác. Sau đó khó tránh khỏi bị dây yêu trói buộc, trở thành thức ăn cho Hồn Anh Yêu Thụ, bị nuốt chửng cả huyết nhục lẫn linh hồn, thậm chí đến chim bay trên trời cũng khó thoát khỏi, rất đáng sợ.
Hồn Anh Yêu Thụ thôn phệ huyết nhục của sinh linh để nuôi thân thể lớn mạnh, còn linh hồn bị nuốt sẽ không ngừng hội tụ, kết thành một loại quả thực, chính là Hồn Anh quả.
Quả này có hình dạng giống như thai nhi chưa được sinh ra, nhưng trong đó lại hàm chứa lực linh hồn cực kỳ tinh thuần và khổng lồ.
Nếu như tu sĩ Bích Cung cảnh đỉnh phong nuốt nó, ắt sẽ có thể nhanh chóng đột phá Ngự Hồn cảnh, nhưng Hồn Anh Yêu Thụ cực kỳ hiếm thấy, cho dù có gặp được cũng không chắc chắn cho ra được Hồn Anh quả.
Nhưng Mục Long cũng không biết được lời Mạnh Phi Hàn nói rốt cuộc có phải là sự thật hay không.
Nếu như trên đảo Phục Ma thật sự xuất hiện Hồn Anh Yêu Thụ thì đúng là cũng thật náo nhiệt.
Nói một cách không hề khoa trương rằng một quả Hồn Anh có thể tạo ra một cường giả Ngự Hồn cảnh, thiên tài địa bảo hiếm có cỡ này, công hiệu thậm chí có thể còn hơn cả phần thưởng giải nhất của cuộc thí luyện lần này, Cửu Văn Tụ Hồn đan. Giá trị không cần nói cũng biết.
Đối với đệ tử ngoại môn tham gia cuộc thí luyện lần này mà nói chính là thứ hấp dẫn trí mạng.
Thấy Mục Long trầm tư, Mạnh Phi Hàn bèn tiếp tục nói: "Ta chắc chắn nơi đó vẫn còn Hồn Anh quả khác, chỉ là đến yêu thú ngưng tụ ra hư đan cũng phải bị trọng thương, cực kỳ hung hiểm".
"Nếu như ngươi không giết ta, ta có thể thề rằng ân oán giữa chúng ta xóa bỏ toàn bộ từ đây, đợi thương thế của ta hồi phục, hai người chúng ta liên thủ lại thì rất có thể xưng bá xưng vương trong cuộc thí luyện này. Muốn tiêu diệt Đồ Long hội, hạng người như Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay".
"Ngươi hiện tại là Bích Cung cảnh, nhưng lại có thực lực không thua kém gì Ngự Hồn cảnh, nếu như có thể có được Hồn Anh quả, thuận lợi đột phá Ngự Hồn cảnh, đến lúc đó ai còn có thể là đối thủ của ngươi? Huống hồ giao ước ba tháng đó giữa ngươi và Lâm Cảnh Thiên sắp đến gần rồi, Mục Long, đây là cơ hội duy nhất của ngươi".
Mạnh Phi Hàn bình tĩnh lại, phân tích tỉ mỉ tất cả cho Mục Long nghe.
Có điều, nghe thấy lời nói này, Mục Long lại bật cười: "Ha ha, không thể không nói ngươi suy nghĩ chu toàn thật, đến ta cũng có chút động lòng rồi".
"Nhưng hình như ngươi đã quên mất, sau khi ta vào Tiêu Dao Thần Tông, tất cả những chuyện gặp phải là do ai mà ra?", Mục Long đột nhiên chuyển chủ đề, sắc mặt trở nên có chút âm trầm.
"Vốn dĩ, ta mới là người đứng đầu thành Hàn Giang, là rồng thành Hàn Giang, nhưng cuối cùng Cửu Khiếu Hóa Long đan mà ta liều mạng đánh đổi lại trở thành của hồi môn cho kẻ khác".
"Vốn dĩ, ta chẳng thèm bận tâm những chuyện này, nhưng Đan sư tỷ, người mà khi ta bị hàng nghìn người nhắm vào ở Tiêu Dao thần điện ngày hôm đó vẫn bảo vệ ta sau lưng, hiện tại lại đang phải đóng cửa kiểm điểm dưới Khổ Tịch Hàn Nhai".
"Trong chuyện này, mặc dù ngươi không phải nguyên nhân chính gây ra nhưng cũng không thoát khỏi liên quan, ngươi hại ta, muốn giết ta, ta đều có thể không tính toán, nhưng vì do ngươi tố giác nên đã hại Đan sư tỷ bị nhốt xuống Khổ Tịch Hàn Nhai. Bây giờ ngươi lại muốn xóa bỏ ân oán giữa ta và ngươi, xóa bỏ nổi không?"
"Mục Long ta hành sự xưa nay ân oán phân minh, ngươi khiến tha thẹn với ân nhân thì chính là kẻ thù của ta, ta há có thể hợp tác với kẻ thù?"
"Bây giờ, chớ nói ngươi nắm trong tay tin tức về Hồn Anh quả, cho dù ngươi có treo Hồn Anh quả trên đầu thì ta cũng sẽ không chút do dự mà giết chết ngươi!"
Mục Long trong lúc nói chuyện trên người đã bắt đầu khởi động một trận sát ý khủng bố, cuồng bạo âm lãnh, tựa hồ như sắp cô đọng thành thực chất, khiến Mạnh Phi Hàn suýt nữa thì ngạt thở.
Mãi đến lúc này, hắn ta mới phát hiện ra hắn đã đánh giá thấp quyết tâm giết chết hắn ta của Mục Long, vì giết chết hắn ta, Mục Long còn chẳng cần đến Hồn Anh quả.
"Tất cả đều là do ngươi tự làm tự chịu!"
Ánh mắt Mục Long ngưng lại, sau đó chợt thấy chân nguyên bàng bạc từ trong tay tuôn trào ra, tựa như giao long nặng nề đánh về phía đầu của Mạnh Phi Hàn.
"Không...", Mạnh Phi Hàn hoảng sợ gào lên, nhưng thanh âm này lập tức im bặt, đầu của Mạnh Phi Hàn bị lực lượng khủng bố này đánh vỡ nát, chết đến mức không thể chết hơn được nữa.
"Đây... chỉ là lợi tức, thời gian ba tháng sắp tới, bất luận phải trả cái giá gì ta cũng sẽ chiến thắng Lâm Cảnh Thiên, trả lại tự do cho tỷ, Đan sư tỷ, đợi ta..."
Mục Long nhìn về phía xa, ma vụ bao phủ trên đảo Phục Ma bị gió thổi đang dần dần tan đi.
Trong mây mù vô tận đó, Mục Long thoáng thấy một tia ánh sáng mặt trời, cảm giác như lâu ngày không gặp, khoảng khắc đó khóe miệng của hắn hơi cong lên.
"Mập, thu dọn đi, chúng ta đi thôi...", Mục Long liếc mắt một cái, Kim Bá Thiên lập tức hiểu ý.
Chuyện dọn dẹp chiến trường này hắn ta vô sự tự thông, nếu không phải do y phục của Mạnh Phi Hàn không đáng tiền thì hắn ta chỉ còn thiếu nước trực tiếp lột sạch mà thôi.
Thế nhưng, vào đúng lúc Mục Long rời đi chưa được bao xa, trên đảo Phục Ma tựa hồ lại xảy ra dị động. Thanh thế này cực kỳ đáng sợ, giống như xảy ra động đất khủng bố vậy.
Tiếng gầm rú mãnh liệt đó như được truyền từ dưới đất ra, cả mặt đất đang không ngừng run rẩy.
Cùng lúc đó, phía xa còn truyền tới từng trận rống to, chấn động vòm trời.
"Xảy ra chuyện gì vậy?", Mục Long và Kim Bá Thiên nhìn nhau, cả hai đều biến sắc.
"Đi, đi xem sao!"
Mục Long nói rồi hai cánh Phong Lôi lần nữa gào thét mà ra, nhấc cả Kim Bá Thiên bay thẳng lên trời, nhanh chóng biến mất ở phía cuối đường chân trời.
Rất nhanh, Mục Long đã phát hiện ra nguyên nhân của dị động vừa nãy, ánh mắt cực kỳ chấn động.
Hắn và Kim Bá Thiên nhìn xuống phía dưới từ trên hư không, đã thấy một cảnh tượng cực kỳ khủng bố.
Thanh âm đó xuất phát từ chính mặt đất phía trước, có một mảng lớn màu đen đang không ngừng lan tràn, giống như thủy triều đang nuốt đết đất đai vậy. Chỉ có điều, dòng nước thủy triều này lại không phải là nước mà từng do hết con này đến con khác kết thành cả đàn cả yêu thú đang chạy chồm.
"Không ngờ lại là... thú triều!", Mục Long thấy vậy, sắc mặt kinh hãi.