Biên cương là nơi nào? Bình thường đó là một nơi rối loạn đầy hiểm ác, tràn ngập tội nghiệt và giết chóc. Huống chi, thời buổi bây giờ đang rối loạn, ma đạo hoành hành. Dù là đệ tử Linh Văn cảnh đi cũng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Còn những đệ tử nội môn như họ, dù có bản lĩnh xuất sắc cũng phải kết bạn với các sư huynh đệ và có sự dẫn dắt của sư huynh Linh Văn cảnh mới dám đi đến đó. Mà giờ, không ngờ Mục Long lại định đi một mình.
"Mục Long sư đệ, chúng ta cũng biết vô số thành tích thần kỳ của ngươi trong ngày thường. Nhưng, biên cương cũng không phải một nơi bình thường. Thế nên, ngươi tuyệt đối không thể chỉ dựa vào một lòng nhiệt huyệt mà hành động theo cảm tính...", Tô Vũ Nhu chân thành khuyên nhủ.
Mấy sư tỷ khác thấy vậy cũng khuyên: "Tô sư tỷ nói đúng, Mục Long sư đệ, tuy sức chiến đấu của ngươi rất kinh người, nhưng đệ tử ma đạo lại không thể so với những người khác, hơi lơ đễnh xíu thôi là sẽ nguy hiểm đến tính mạng ngay".
"Đúng vậy, mấy ngày trước, một vị sư đệ của ta đi theo sư huynh Thuần Dương Phong đang định đi đến biên cương, kết quả chẳng may gặp phải một cao thủ ma đạo. Vừa gặp, vị sư huynh kia đã bị độc hóa thành một đống xương cốt. Vả lại, người nọ còn không phải là anh tài xuất chúng trên Thần Tông Tru Sát Lệnh...", một sư tỷ mặc chiếc váy màu xanh nói xong bèn nhìn về phía Mục Long với vẻ mặt hết sức lo lắng.
"Chúng ta tin tưởng với tư chất của Mục Long sư đệ, nếu qua ba năm năm nữa thì những anh tài kiệt xuất của ma đạo kia cũng không phải đối thủ của ngươi. Nhưng giờ, sư đệ, nghe các sư tỷ một câu, điều kiện thứ nhất để trở thành cao thủ đó là phải sống sót..."
...
Nghe các sư tý đó nói vậy, Mục Long thầm thở dài trong lòng, nghĩ Tô sư tỷ cũng tốt bụng ghê. Còn những sư tỷ kia nữa, mặc dù chỉ quen biết sơ sài, nhưng vẫn có thể nói ra những câu đó thì quả thật là tu vi càng cao, lòng dạ càng thông thấu.
Có điều, trước giờ con đường tu luyện vẫn chưa bao giờ là bằng phẳng. Nếu sợ hãi khó khăn nguy hiểm và cái chết thì Mục Long đã không phải Mục Long.
"Cảm ơn lòng tốt của các sư tỷ, Mục Long chắc chắn sẽ nhớ kỹ lời khuyên hôm nay của mọi người vào lòng. Chỉ là trong mắt ta, nếu muốn mạnh hơn người khác thì cần phải rèn luyện chút nguy hiểm nhiều hơn họ. Cao thủ đều là những người bò ra từ trong núi thây biển máu..."
Mục Long nói xong bèn xoay người rời đi, bóng lưng của hắn tuy cô đơn lại lộ ra một sự cố chấp và kiên quyết. Đây là thái độ của hắn.
Tô Vũ Nhu và mấy đệ tử nội môn kia đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của Mục Long định khuyên tiếp, nhưng suy cho cùng cũng không có nói ra khỏi miệng, chỉ lộ ra một vẻ mặt phức tạp.
Có lẽ, lời nói của Mục Long cũng không phải không có lý. Nếu muốn mạnh hơn người khác thì cần phải rèn luyện chút nguy hiểm nhiều hơn họ. Cao thủ đều đi ra từ trong núi thây biển máu.
Cũng có lẽ, đây là đạo lý mà ai cũng biết, chỉ là thiếu cái can đảm nói đi là đi kia và một trái tim đối mặt với nguy hiểm vẫn vững như sắt đá. Vì vậy, dù chúng sinh muôn vàn, nhưng cao thủ lại rất hiếm!
Hơn nữa, con đường mà họ đi cũng không giống nhau!
Song, có vẻ như hành trình đi biên cương của Mục Long cũng chắc chắn sẽ không thuận lợi. Ít nhất, cũng không thể thuận lợi rời đi.
Khi Mục Long còn chưa đi được 10 bước thì đằng sau hắn bỗng truyền đến hai tiếng quát cực kỳ kiêu ngạo: "Ngươi chính là Mục Long? Đứng lại cho ta!", trong giọng nói này tràn ngập vẻ khiêu khích, không khí cũng bắt đầu đầy rẫy một mùi khói thuốc súng.
Mục Long nghe vậy dừng lại, nhưng vẫn chưa xoay người, chỉ là có chút chế giễu đáp: "Nếu ta nói mình không phải thì các ngươi có tin không?"
"Buồn cười, ngươi rõ ràng là Mục Long, còn định lừa chúng ta à? Lẽ nào, ngươi coi chúng ta là đứa trẻ lên ba sao?"
Đây là hai nam đệ tử nội môn, theo khí thế toát ra trên người họ thì có vẻ là Ngự Hồn tầng bảy đến tầng tám. Họ vừa hừ lạnh, vừa nhanh chóng chạy đến chỗ Mục Long chặn trước mặt hắn, mặt mày hết sức khó coi.
Mục Long liếc nhìn hai người trước mặt, thấy vẻ vênh váo của họ giống như là đang chất vấn mình.
Sau đó, Mục Long khẽ lắc đầu nói: "Không, hai người hiểu lầm rồi. Ta tuyệt đối không có ý coi hai người là đứa trẻ lên ba".
Thấy thái độ và giọng điệu của Mục Long hơi khiêm tốn, trong lòng cả hai càng đắc ý, nghĩ quả nhiên có thân phân sư huynh nội môn này thì nếu Mục Long kia muốn yên ổn tu luyện thì phải tuân theo quy định trong tông. Vậy điều đầu tiên, đương nhiên là phải bắt đầu từ chuyện đối nhân xử thế.
Thế nên, cả hai nhìn nhau một cái xong, một người trong đó bèn hừ lạnh nói: "Có cho thì ngươi cũng không dám có cái suy nghĩ ấy", nói xong còn kiêu ngạo liếc Mục Long một cái, nghĩ bụng ai cũng nói Mục Long kiêu căng ngạo mạn, nhưng cũng chẳng qua chỉ có thế.
Song, có lẽ họ đã quên, ngay cả khi đối mặt với vương giả của Tiêu Dao Thần Tông và Lâm Cảnh Thiên - một Linh Văn cảnh thì Mục Long cũng chưa từng cúi đầu, huống chi là họ.
Gã vừa nói xong đã thấy Mục Long cười nhìn hai người nói: "Hai người hiểu lầm rồi, ý ta là với đầu óc của các ngươi, nếu bị coi là đứa trẻ lên ba thì quả thật là đang sỉ nhục họ. Ít nhất, một em bé ba tuổi sẽ không biết rồi còn cố hỏi, không phải sao?"
Hai người này nghe câu đầu tiên của Mục Long còn tưởng rằng hắn định khen mình cái gì để chọc họ vui nên đều ngẩng đầu ưỡn ngực, mũi hếch lên trời, dọn xong tư thế để được khen.
Ai ngờ, Mục Long lại nói năng đầy sắc bén, vặn ngược lại sỉ nhục họ.
Với đầu óc của các ngươi, nếu bị coi là em bé lên ba thì quả thật là đang sỉ nhục họ!