Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Mùi thơm vô cùng quen thuộc, cho dù là đóa hoa xinh đẹp nhất thế gian cũng chưa chắc đã có hương thơm trang nhã này, bởi vì đây là mùi thơm Nữ Nhi Hương bẩm sinh của Triệu Linh Đan.  

             Trong nháy mắt mùi thơm này phả vào trong mũi, Mục Long liền cảm thấy trong lòng vô cùng yên bình, ngay cả men say nồng đậm dường như cũng đã mất đi ba phần.  

             Hắn đang định giãy giụa ngồi lên, lại cảm nhận được một bàn tay mềm mại đặt lên vai mình, đồng thời lại có một giọng nói trong trẻo giống như con suối sâu trong cốc vang lên bên tai hắn.  

             "Ta đã biết hết những chuyện xảy ra ba tháng nay rồi, sư đệ, ngươi say, cũng đã mệt mỏi, nên ngủ một giấc đi thôi".  

             ...  

             Khi Mục Long tỉnh lại đã là ngày hôm sau, hắn vẫn đang ở ngoại môn, chỉ là đã thực sự ở trên giường của mình.  

             Mục Long đi xuống giường, trong phòng đã không có một ai, sau khi bữa tiệc hôm qua kết thúc, mấy người Kim Bá Thiên cũng đều trở lại nội môn rồi.  

             Hắn hít hà không khí trong phòng hật sâu, dường như đang cố gắng tìm kiếm một mùi hương nào đó, không sai, chính là múi thơm phả vào mũi lúc say đêm hôm qua, Nữ Nhi Hương của Triệu Linh Đan.  

             Chỉ là hôm qua lúc ngửi được mùi thơm kia, dù sao hắn cũng đang say rượu thật, mà cũng có lẽ là do dáng người yểu điệu kia thực sự mờ mịt, mùi thơm nhàn nhạt lướt qua không để lại dấu vết, khiến Mục Long có chút nghi ngờ: "Hay là hôm qua Đan sư tỷ không tới..."  

             Mục Long xoa đầu, từ sau khi thí luyện Phục Ma mở ra cho tới bây giờ, hắn chưa được ngủ một giấc ngon lành nào. Giấc ngủ này thực sự quá sâu, chỉ là giọng nói hôm qua lại vô cùng rõ ràng.  

             Mục Long vốn không muốn nghĩ về vấn đề này nữa, nhưng ngay lúc này, một trận gió thổi tới khiến hô hấp của Mục Long hơi chậm lại, sau đó vô cùng vui mừng.  

             Trong cơn gió này rõ ràng mang theo một mùi hương, cho dù rất nhạt, rất nhỏ bé, nhưng chỉ cần để ý là sẽ có thể phát hiện ra.  

             "Đan sư tỷ..."  

             Hai mắt Mục Long tỏa sáng, sau đó bước nhanh ra ngoài, thuận theo gió nhẹ, lần theo hoa mai, cứ thế mà đi.  

             Cuối cùng hắn nhìn thấy một bóng lưng thướt tha trong lương đình bên bờ ao sen, vẫn là một bộ váy lụa dài màu vàng nhạt, mái tóc đen suôn dài như thác nước.  

             Nàng chỉ yên tĩnh đứng ở nơi đó, không động đậy cũng không nói năng gì, nhưng bóng lưng yêu kiều này lại như vượt qua hàng ngàn phong cảnh trogng nhân gian, trong một chớp mắt nào đó, thậm chí Mục Long còn không muốn quấy nhiễu nàng.  

             "Đã lâu chưa được ngủ một giấc ngon lành như thế nhỉ?", giờ phút này, Triệu Linh Đan quay người nở nụ cười xinh đẹp, nụ cười tuyệt mỹ kia có thể khiến hoa sen đầy ao ảm đạm phai mờ, xấu hổ nở rộ.  

             "Ừm", Mục Long lẳng lặng nhìn Triệu Linh Đan, cho dù có nhiều chuyện muốn nói, nhưng bay giờ dường như hắn đã quên mất, chỉ khẽ gật đầu.  

             Hôm qua say rượu không tính, lúc này mới nên tính là lần đầu tiên hắn gặp lại Triệu Linh Đan sau ba tháng.  

             Tiếp theo, Triệu Linh Đan liền cười đùa nói: "Nếu không thì cũng không có khả năng nói mơ suốt cả đêm".  

             "Hả? Nói mơ?", Nghe vậy, Mục Long lập tức sững sờ: "Ta còn có tật nói mơ nữa sao?"  

             Nói đến đây, Mục Long lập tức đỏ bừng mặt, hỏi Triệu Linh Đan: "Ta không nói linh tinh cái gì đấy chứ?"  

             "Đùa ngươi thôi, hôm qua ngươi ngủ say một giấc đến hừng đông, cũng không nói mơ cái gì cả, chỉ là không nghĩ tới sư đệ sẽ có lúc xấu hổ như thế, lại còn biết đỏ mặt, chẳng giống lời người ngoài nói chút nào".  

             Triệu Linh Đan vẫn giống như lúc trước, tiếng cười thanh thúy êm tai chuông bạc, cả người giống như cánh hoa khẽ run.  

             Mục Long nghe vậy, lập tức như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, may chỉ là nói đùa, dù sao trên người hắn có quá nhiều bí mật, nếu thật sự có tật nói mơ thì sẽ ra sao chứ?  

             "Vậy sư tỷ hãy nói xem người ngoài đều nói ta như thế nào đi?", Mục Long cười hỏi.  

             "Bọn họ nói ngươi thiếu niên ngông cuồng, nói ngươi ngang ngược càn rỡ, nói ngươi sát phạt quyết đoán... Nhưng mà ta biết, ngươi ở phía sau những thứ đó mới thật sự là ngươi, một thiếu niên cố chấp".  

             "Sư đệ, ba tháng qua, ngươi đã phải chịu đựng quá nhiều, cũng đã trưởng thành quá nhiều, vất vả cho ngươi rồi", Triệu Linh Đan nói đến đây, dường như bên trong đôi mắt sáng như sao hiện ra một chút ánh sáng dịu dàng.  

             "Tu hành nói chung đều là như thế, không quan trọng có khổ hay không. Huống chi ngày đó ở trong Tiêu Dao Thiên Điện, ta đã từng đồng ý với sư tỷ sẽ để sư tỷ lấy được tự do", từ đầu đến cuối trên mặt Mục Long vẫn luôn nở nụ cười, hắn cười cực kỳ thoải mái.  

             Mà đôi mắt đẹp của Triệu Linh Đan cũng khẽ động, nhìn chằm chằm vào Mục Long, một lúc sau mới khẽ mở môi son nói: "Thật ra phần lớn những người bước vào Khổ Tịch Hàn Nhai đều đã mất hết can đảm, bởi vì đó là một thế giới màu xám không thấy ánh mặt trời, nhưng trong lòng ta lại tràn đầy hi vọng, bởi vì ngày đó ta đã từng nói với ngươi rằng ta tin ngươi".  

             "Khổ Tịch Hàn Nhai... Mất hết can đảm...", nghe được bốn chữ này, Mục Long lẩm bẩm nhác lại, trong lòng tràn ngập gợn sóng.  

             Hắn không khỏi nghĩ đến một cái tên khác, một bóng người khác, cũng là người mà hắn muốn gặp nhất lúc tới Tiêu Dao Thần Tông.  

             Có điều vẫn là tạo hóa trêu ngươi, cho dù cùng ở trong một tông, ngay cả vương giả của Tiêu Dao Thần Tông hắn cũng đã được gặp rồi, nhưng cuối cùng vẫn không thấy người kia.  

             Triệu Linh Đan rất khéo hiểu lòng người, thấy một lúc lâu mà Mục Long vẫn không nói gì, lại có chút mất tập trung, liền cắn môi một cái, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy, sư đệ".  

             "À, không có gì, chỉ là hơi xúc động, nhoáng một cái ba tháng đã trôi qua, cuối cùng ta đã làm được hứa hẹn với sư tỷ ngày đó, cũng coi như hoàn thành chuyện đầu tiên sau khi đến Tiêu Dao Thần Tông", Mục Long thở dài một tiếng, nhưng trên mặt vẫn không giấu được vẻ sầu lo.  

             "Sư đệ gặp phải chuyện gì khó xử sao? Nếu có thì cứ nói ra ta nghe xem", Triệu Linh Đan phát hiện ra biến hóa vi diệu của Mục Long, liền tiếp tục nói.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK