Những lời này dường như ẩn chứa ý nghĩa huyền diệu nào đó, nếu như hiểu được ý nghĩa trong đó thì bản thân sẽ như được gột rửa, trong nháy mắt, vậy mà có thể khiến cho nàng ta hiểu ra được
Trong hoảng hốt, Triệu Linh Đan như thấy được một cảnh giới hoàn toàn mới, tu vi của nàng ta đã sớm đạt tới Mẫn Văn cảnh đỉnh phong, mà giờ phút này, đang chuẩn bị mở ra cánh cửa Thần Thông…
“Sư đệ, cho tới nay, ta vẫn luôn không nhìn thấu được ngươi, bây giờ xem ra, vẫn không thể nhìn thấu, cho dù không có cái gọi là con rồng Hàn Giang, không có Tiêu Dao Thần Tông, ngươi cũng sẽ là một chân long, hiện giờ, chẳng qua là đang ẩn giới giấu hình dưới đáy vực sâu mà thôi…”
Lại nói đến Mục Long, sau khi chia tay Triệu Linh Đan trên đỉnh Vạn Tượng, hắn không hề dừng lại mà một đường bay thẳng đến nội môn.
Dựa theo quy định của Tiêu Dao Thần Tông, nếu như đệ tử trong môn phái ra ngoài rèn luyện, phải đến nội môn Công Huân điện để nhận nhiệm vụ mà tông môn cắt cử trước, nếu như có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, còn có thể nhận được phần thưởng.
Dù sao thì tông môn cũng là thế lực một phương, quy định giống như thế này có thể làm cho đệ tử trong tông môn có mục tiêu rèn luyện, khích lệ tu hành, thứ hai là còn để biết được phương hướng mà đệ tử tông môn đi, một khi xuất hiện biến cố, tông môn có thể trợ giúp kịp thời.
Đáng nhắc tới chính là, tác dụng của Công Huân điện không chỉ có như vậy.
Ngoài những nhiệm vụ do tông môn công bố ra ngoài, đệ tử tông môn cũng có quyền treo nhiệm vụ và giải thưởng, điều kiện tiên quyết là người đưa ra nhiệm vụ phải có đủ khả năng chi trả thù lao mà mình đưa ra.
Ở một khía cạnh nào đó, tác dụng của Công Huân điện có chút giống với những chuyện ở thế tục, theo cách nói thông dụng thì chính là chỉ cần ngươi có đủ tiền, sẽ không cần lo không có ai làm việc cho ngươi.
Thế nhưng loại chuyện treo thưởng nhiệm vụ này, hiện giờ đối với Mục Long mà nói thì còn có chút xa vời, ngay cả lần này đến Công Huân điện cũng có chút ngoài ý muốn.
Phải biết rằng, sở dĩ Công Huân điện tồn tại bên trong tông môn, không phải là không có nguyên nhân.
Đại khái cũng chỉ có người đạt đến tu vi Ngự Hồn cảnh mới có tư cách nhận nhiệm vụ.
Là đệ tử ngoại môn, nếu như cố gắng tu luyện thì có thể làm các công việc tạp vụ trong tông môn, còn nếu muốn ra ngoài thì phải xin nghỉ với tông môn, về quê thăm người thân thì còn có chút đạo lý.
Về phần nhận nhiệm vụ, lấy thực lực Tích Cung cảnh, ngay cả năng lực bay lượn trên không cũng không có, khi rời khỏi tông môn, không nói đến tốc độ nhanh hay chậm, mà có thể tìm được chỗ để đi không lại là một vấn đề khác, huống hồ, thế giới bên ngoài cũng không so được với tông môn.
Tuy rằng bên trong tông môn cạnh tranh khốc liệt, nhưng vẫn còn hơn thế giới bên ngoài, quả thực là con người ta nhỏ bé đến mức không đáng kể. Có người từng nói qua một câu như thế này: Trong thế giới tu chân, mỗi một tấc đất đều nhuốm máu tươi.
Cho nên, từ khi Tiêu Dao Thần Tông thành lập đến nay, chưa bao giờ có trường hợp đệ tử ngoại môn dám trực tiếp tiến vào nội môn Công Huân điện, yêu cầu nhận nhiệm vụ của tông môn, đại khái là người duy nhất trong lịch sử.
Đây cũng không phải là Mục Long ngông cuồng, quả thực là hắn có thực lực để làm việc này, tuy rằng cảnh giới hiện giờ của hắn vẫn là Tích Cung cảnh đỉnh phong như trước, nhưng thực lực hoàn toàn không thua kém gì Ngự Hồn cảnh bình thường, ngay cả năng lực bay lượn trên không của Ngự Hồn cảnh, so với cánh Phong Lôi của hắn thì cũng tầm thường mà thôi.
Huống hồ, sau khi đánh một trận với Lâm Cảnh Thiên, danh tiếng của hắn đã lan truyền khắp Tiêu Dao Thần Tông, bên trong tông môn rất nhiều người nhận ra hắn.
Khi Mục Long vừa đến trước Công Huân điện, ngay lập tức đã có người chú ý đến sự tồn tại của hắn, bọn họ dừng chân lại nhìn Mục Long, nhất là nữ đệ tử nội môn, ánh mắt nhìn về phía hắn dường như luôn mang theo tia sáng rực rỡ, cực kỳ giống như tình cảm nam nữ.
“Mục Long sư đệ thật đúng là không đơn giản, tuy rằng chúng ta đều biết về thực lực của hắn, nhưng khi tận mắt chứng kiến hắn đi vào Công Huân điện, trong lòng vẫn cảm thấy rung động”.
“Chủ yếu là do Mục Long sư đệ tương đối đẹp trai, mà đẹp trai thì cũng thôi đi, mấu chốt là thực lực còn cường đại, cường đại thôi còn chưa tính, thậm chí còn có thiên phú tuyệt vời, hơn nữa, hắn đang ở độ tuổi mười sáu, mười bảy, trẻ trung tài năng, quả thật là lang quân như ý mà ta nhìn trúng…”, một cô gái nào đó hai tay ôm ngực, lộ ra dáng vẻ vui sướng, say mê.
Những nữ đệ tử khác nhìn thấy vậy thì ra vẻ ghét bỏ, nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách, tỏ vẻ ta đây không quen biết người kia, lúc trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Cảnh Thiên, nàng kia cũng nói như vậy.
Sau đó, có mấy sư tỷ nội môn xinh đẹp tuyệt trần, trang điểm lộng lẫy đi ra nghênh đón, cực kỳ nhiệt tình vây quanh Mục Long.
“Mục Long sư đệ, đây là lần đầu tiên ngươi đến Công Huân điện phải không, nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ, sư tỷ có thể giúp ngươi”.
“Ách, vậy xin cảm ơn sư tỷ trước, không biết sư tỷ tên là gì”, Mục Long nhìn sư tỷ mặc váy lụa mỏng trước mặt, thuận miệng hỏi một câu, trong lòng không khỏi cảm thán, quả không hổ là nội môn, sư tỷ có vẻ ngoài xuất sắc như vậy, nói chuyện còn dịu dàng như thế, lại còn nhiệt tình đối với người ngoài, quả thực là bỏ xa người của ngoại môn mười tám con phố, xem ra phải nhanh chóng đột phá Ngự Hồn cảnh, tiến vào nội môn mới được.