Dù là sức chiến đấu kinh người đã bày ra vào lúc trước khi khiêu chiến trong cùng một cảnh giới, hay là giờ lại có cơ thể địch nổi Ngự Hồn cảnh khi chỉ mới ở Bích Cung cảnh thì mỗi một thứ trên người Mục Long đều đủ để khiến con người ta điên cuồng. Đây đương nhiên là liên quan đến cách tu luyện và công pháp tu hành của hắn.
Mà tất cả chúng nó đều khiến Mạnh Phi Hàn thèm nhỏ dãi.
Thoáng chốc, cơ thể hắn ta chợt nhoáng lên, đẩy tốc độ lên mức tận cùng, hóa thành một cái bóng trên không xông về phía Mục Long. Cùng lúc đó, linh kiếm trong tay giống như một con rắn độc màu bạc, lập tức đâm vào ngực Mục Long.
Mà đối mặt một kích kia, Mục Long lại không né, chỉ là khi một kiếm của Mạnh Phi Hàn vừa đâm tới bèn vận chuyển khí huyết, sử dụng chân thân trấn ngục.
Ngay sau đó, linh kiếm kia kéo theo tiếng xé gió đâm thủng quần áo trước ngực Mục Long định xỏ xuyên lồng ngực hắn.
Nhưng chỉ nghe keng một tiếng kim loại va chạm với nhau vang lên, con ngươi Mạnh Phi Hàn lập tức trợn thật to như muốn lọt khỏi tròng.
Cảnh tượng trước mắt làm hắn ta hít ngược một hơi, hoàn toàn không thể tin nổi.
Bảo kiếm của hắn ta là linh khí trung phẩm, chém sắt như chém bùn. Nhưng giờ phút này, đâm vào cơ thể Mục Long lại không thể xuyên thủng, thậm chí dưới sức mạnh to lớn ấy, thân kiếm còn cong đi!
"Hay là, ngực hắn có pháp bảo... bảo vệ trái tim...", Mạnh Phi Hàn lập tức suy đoán.
Mà lúc đó, Mục Long cũng lột áo ra nhìn, nơi bị mũi kiếm đâm trúng có một vệt trắng nhàn nhạt.
"Khá tốt khá tốt, thế mà có thể để lại một cái vệt trắng trên người ta, linh khí trung phẩm quả nhiên không phải nói chơi...", Mục Long nhìn chằm chằm Mạnh Phi Hàn, nhếch miệng cười.
Mạnh Phi Hàn thấy vậy, tâm trạng càng như phát điên, lời nói của Mục Long khiến hắn ta buồn bực đến muốn tự sát.
Nhưng cùng lúc đó, hắn ta cũng cảm giác được một sự nguy hiểm trí mạng.
Nếu ngay cả linh khí trung phẩm cũng không thể giết chết Mục Long, vậy mình chắc chắn sẽ không phải đối thủ của hắn.
"Chạy!", hắn ta giống như một kẻ ám sát khôn khéo, một kích không trúng bèn chạy ra trăm mét, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, sau đó rút kiếm lui lại.
Song ngay lúc ấy, lại có một bàn tay nắm lấy kiếm hắn ta.
"Thanh kiếm này cũng không tệ, chỉ là không biết âm thanh của nó có hay không?", dưới ánh mắt hoảng sợ của Mạnh Phi Hàn, Mục Long khẽ cười nói.
Sau đó, tay phải hắn khẽ dùng sức, bảo kiếm linh khí thượng phẩm kia rắc một tiếng, không ngờ lại trực tiếp bị bẻ gãy.
Tay không bẻ kiếm!
Mạnh Phi Hàn nhìn chuôi kiếm cụt lủn trong tay lập tức hồn lìa khỏi xác, cơ thể vội vàng lùi lại theo bản năng.
Có lẽ, chỉ có trên không thì trái tim hắn ta mới không sợ hãi như vậy.
Giờ đây, hắn ta đã bất chấp đau lòng linh khí thượng phẩm của mình, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Mục Long với ánh mắt đầy hoàng sợ và khó tả.
Dù sao, xương cốt của Mạnh Phi Hàn cũng không có cứng bằng linh khí trung phẩm kia.
Mà cùng lúc đó, Mục Long đã cầm lấy thân kiếm, dưới ánh mắt đờ đẫn của Mạnh Phi Hàn, bẻ thành từng đoạn.
Rắc... rắc...
Cứ mỗi tiếng rắc vang lên thì thân kiếm lại ngắn đi một đoạn, trái tim Mạnh Phi Hàn cũng đập nhanh hơn một nhịp.
Thanh kiếm linh khí trung phẩm chém sắt như chém bùn kia là vũ khí sắc bén để giết người trong tay người khác, nhưng ở trong tay Mục Long, nó lại giống như một món đồ chơi được làm bằng gỗ, bị hắn bẻ thành từng đoạn một cách dễ dàng.
Khi thanh kiếm đều bị bẻ thành từng đoạn nhỏ rơi xuống đất thì trái tim của Mạnh Phi Hàn cũng hoàn toàn lạnh lẽo.
"Rốt... rốt cuộc ngươi là thứ quái vật gì vậy!"
Cơ thể mạnh mẽ cơ đó, Mạnh Phi Hàn thật sự là chưa từng nghe thấy. Hắn ta lớn như vậy, đã nghe rất nhiều truyền thuyết, nhưng dù đa số chúng đều là bịa đặt thì cũng không dám bịa như vậy. Nhưng hôm nay, chuyện kinh khủng như thế lại là sự thật ở trên người Mục Long.
"Quái vật? Chắc vậy. Song có một chuyện ngươi đoán đúng rồi đó, thật sự không có đao kiếm nào có thể làm ta bị thương, linh khí trung phẩm chém sắt như chém bùn thì sao? Gặp phải ta, cũng chỉ có nước bị bẻ thôi!"
"Mà ta cũng nói rồi, muốn hủy diệt một người thì phải khiến hắn ta nổi điên. Vẫn là vấn đề kia, Mạnh Phi Hàn, ngươi đã lộ ra vẻ điên cuồng của mình, vậy đã chuẩn bị bị ta giết chết chưa?"
Mục Long ngẩng đầu, liếc nhìn Mạnh Phi Hàn như một con hổ ngẩng đầu nhìn con chim sơn ca, trong mắt tràn ngập vẻ kiêu ngạo.
Mạnh Phi Hàn không ngờ mới mấy ngày ngắn ngủi mà Mục Long đã có thực lực như vậy.
Lúc trước, Mục Long bị hội Đồ Long vây giết, tuy đã giết ngược lại trăm người, nhưng cũng chỉ dựa vào trong tay có thuốc chữa thương thần kỳ. Mà giờ, Mục Long lại làm hắn ta cảm thấy sợ hãi.
"Xem ra, hắn đương nhiên đã có cơ duyên khác trong cấm địa màu đen".
Mạnh Phi Hàn lập tức hiểu được điểm mấu chốt trong đó, vì hắn có thể đột phá Ngự Hồn cảnh cũng là do đạt được cơ duyên. Đảo Phục Ma này quả thật là một nơi tràn ngập kỳ tích.
Nghĩ tới cơ thể khủng bố của Mục Long, trong lòng hắn ta không khỏi lạnh run.
Chẳng qua nghĩ lại thì may mà Mục Long vẫn chưa đột phá Ngự Hồn cảnh, không thể đạp không bay lượn, nên có lẽ đây cũng là trong cái rủi có cái may.
Mạnh Phi Hàn nghĩ đến đây, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh: "Giết ta? Phải nói là cơ thể của ngươi làm ta cảm thấy sợ hãi, nhưng có vẻ ngươi đã quên mình cũng chỉ là Bích Cung cảnh, mà ta, lại là Ngự Hồn cảnh!"
Hắn ta nhắc tới điều này thì không khỏi có chút kiêu ngạo và đắc ý, rồi cảm thấy hết sức hài lòng. Sau đó, Mạnh Phi Hàn lại bay cao hơn một chút. Đây có lẽ là điều duy nhất mà hắn ta hơn Mục Long.
Mạnh Phi Hàn khoanh tay đứng trên không, cười khẩy nói: "Ta ở trên trời, ngươi ở dưới đất, trừ khi ngươi biết bay, không thì, ngươi có thể làm gì được ta?"
"Hay là, ngươi còn bùa?", bùa có thể bay lượn cực kỳ hiếm và quý, cũng chỉ tình cờ mới có được một tờ mà thôi.
"Bùa sao? Cái này thì ta không có", Mục Long nhìn Mạnh Phi Hàn đang có chút đắc ý, cười nói.
"Ngươi không có bùa thì sẽ chẳng giết được ta, Mục Long, hẹn gặp lại. Hôm nay, cơ thể ngươi quá mạnh, ta không giết được ngươi. Đợi đến khi ta mượn được linh khí thượng phẩm, thậm chí tuyệt phẩm thì đó chính là ngày chết của ngươi!"
Mạnh Phi Hàn nói xong, thong dong xoay người, định để lại một cái bóng cho Mục Long.
Nhưng đúng lúc này, Mục Long lại âm u nói: "Có vẻ như ngươi đúng là một kẻ ngây thơ, ngươi cảm thấy, hôm nay mình còn có thể sống mà rời đi sao?"
"Tuy ta không có bùa, nhưng ta có hai cánh, ngươi nói xem, ta có thể làm gì ngươi nào?"