Lại không thể ngờ được cuộc tranh chấp giữa Mục Long và Giang Thiên Tứ đã liên quan đến cả người của điện Pháp Vương.
Trong lúc mọi người không ngừng suy đoán, một người trong đó nhìn về phía Giang Thiên Tứ bằng ánh mắt như đao, lộ ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ, lạnh giọng mắng: "Giang Thiên Tứ, ngươi là đệ tử nội môn, lại không để ý đến thân phận chèn ép sư đệ ngoại môn như thế, còn ra thể thống gì nữa?"
Bị trách móc như thế, có lẽ Giang Thiên Tứ giống như người câm ăn hoàng liên, có khổ cũng không nói ra được.
Chèn ép sư đệ ngoại môn, Mục Long này ngông cuồng như thế nào, có ai trong Tiêu Dao Thần Tông không biết đâu, cho dù là đệ tử của Pháp Vương - Lâm Cảnh Thiên mà hắn cũng dám công khai khiêu chiến, càng không cần nói đến một đệ tử nội môn như ta, rõ ràng là hắn vẫn luôn đùa bỡn ta...
Nhưng lời nói này cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng Giang Thiên Tứ thôi, đối mặt với sự trách móc của đệ tử chấp pháp điện Pháp Vương, gã cũng không dám phản bác, chỉ có thể cúi đầu nói: "Sư huynh dạy phải, Giang Thiên Tứ biết sai rồi..."
Nhưng dù sao Giang Thiên Tứ cũng là một kẻ lắm mưu nhiều kế, mặc dù bên ngoài thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại sinh ra một sự nghi ngờ.
"Đệ tử chấp pháp điện Pháp Vương đang thiên vị Mục Long sao?"
"Không đúng, đã sớm nghe nói Mục Long chính là người bị gia tộc họ Long trục xuất, Pháp Vương đại nhân cũng không định gặp hắn, mấy ngày trước còn đánh Lâm Cảnh Thiên bị thương, khiến cho Pháp Vương mất hết mặt mũi, bây giờ những đệ tử chấp pháp này không có lý do thiên vị hắn".
"Xem ra chuyện này nhất định không đơn giản!"
Giang Thiên Tứ nghi ngờ ngẩng đầu lên, len lén liếc đệ tử chấp pháp kia một cái, trong lòng đột nhiên hiểu ra, bởi vì gã đã thấy được sự âm hiểm ở đáy mắt đệ tử chấp pháp kia.
Khiển trách Giang Thiên Tứ xong, lúc này đệ tử chấp pháp dẫn đầu mới xoay người nhìn về phía Mục Long, có vẻ vô cùng thưởng thức.
Hắn ta thay đổi dáng vẻ uy nghiêm cứng rắn ngày xưa, đưa tay vỗ bả vai Mục Long nói: "Mục Long sư đệ chính là một trong những thiên tài hiếm có của Tiêu Dao Thần Tông ta, còn nhỏ tuổi mà đã có lực chiến kinh người, đừng chấp nhặt với những hạng người ngu muội này".
Mục Long thấy một màn này, trong lòng cũng hơi nghi ngờ, nếu như những đệ tử chấp pháp của điện Pháp Vương muốn nhân cơ hội này để làm khó cùng hắn, hắn cũng không thấy lạ gì.
Mà bây giờ bọn họ lại hòa nhã như vậy, chênh lệch rất xa với hình tượng không có tình người của đám đệ tử chấp pháp được đồn đại bên ngoài.
Nhưng mà Mục Long vẫn nói: "Vị sư huynh này quá khen, ta tuyệt đối không phải người hay kiếm chuyện, chẳng qua hôm nay là vị Giang sư huynh này cứ muốn đánh một trận với ta".
"Không sao không sao, đây chẳng qua là chuyện nhỏ mà thôi, hôm nay bọn ta đặc biệt tới truyền đạt ý chỉ của Pháp Vương cho Mục Long sư đệ", vị đệ tử chấp pháp kia cười nói.
"Ý chỉ của Pháp Vương?", Mục Long nghe vậy, trong lòng động một cái, Nguyên Vô Thiên truyền đạt chỉ ý cho hắn, chỉ sợ là có điều kỳ quặc gì đó.
"Không sai, vi huynh muốn chúc mừng Mục Long sư đệ trước, được Pháp Vương đại nhân coi trọng, vinh dự này đúng là khiến bọn ta hâm mộ không hết".
"Đúng vậy!"
Những đệ tử khác cũng rối rít gật đầu phụ họa, nhưng Mục Long lại thấy được một bóng người quen thuộc ở sau lưng bọn họ.
"Cơ Như Long, sao hắn ta lại ở chỗ này?", trước ngày quyết chiến với Lâm Cảnh Thiên, hình như Mục Long đã từng nhìn thấy trong ánh mắt Cơ Như Long nhìn hắn tràn đầy hận ý, điều này làm Mục Long có chút nghi ngờ.
Mặc dù Cơ Như Long này và Lâm Cảnh Thiên có quan hệ không bình thường, nhưng nếu là quyết chiến, ngay cả người trong cuộc như Lâm Cảnh Thiên còn không tỏ thái độ gì, vậy Cơ Như Long dựa vào cái gì chứ?
Nếu như Cơ Như Long sinh lòng căm hận sau khi Mục Long đánh bại Lâm Cảnh Thiên thì còn bình thường, dẫu sao quan hệ của hai người đó "không tầm thường", nhưng vấn đề nằm ở chỗ nơi này.
Đó là trước khi trận quyết chiến chưa bắt đầu, lúc ấy lấy khoảng cách thực lực giữa Mục Long và Lâm Cảnh Thiên, căn bản cũng không có người nào coi trọng hắn, mọi người đều cho rằng Lâm Cảnh Thiên sẽ nghiền ép hắn. Dựa theo suy nghĩ của người bình thường để đoán, Cơ Như Long phải nên coi thường, khinh bỉ hắn mới đúng.
Nhưng Mục Long biết rõ đó là sự căm hận thật sự, hận đến thấu xương, so sánh với Cơ Như Long trước kia hoàn toàn chừng như hai người vậy.
Mục Long cũng không nhớ hắn đắc tội Cơ Như Long từ bao giờ.
Hôm nay gặp lại người này, sâu trong đáy mắt của hắn ta là một nụ cười lạnh ác độc, Mục Long đã từng nhìn thấy ánh mắt này trong mắt kẻ địch của hắn không chỉ một lần.
Đó là vẻ đắc ý sau khi âm mưu được như ý!