"Rốt cuộc người thần bí kia là ai? Vì sao từ đầu đến cuối ta luôn có cảm giác quen thuộc?", Mục Long đứng ở mép cấm địa màu đen nhìn ra phía sau, hình như cũng không có ai đuổi theo cả.
Đá Phong Lôi Thần lại kêu to: "Mục Long, lần này ta đã tiêu hao rất lớn, cảm giác thân thể đều bị móc rỗng, dù sao ngươi cũng phải để Thạch Vô Địch ta bồi bổ một chút".
"Được rồi, mặc dù ta biết ngươi đang giả vờ, nhưng nếu hôm nay không nhờ có sức mạnh của ngươi, ta sẽ khó mà trốn thoát được, cho nên ta sẽ nhận món nợ này", Mục Long nói rồi lấy ra mấy giọt Tam Quang Thánh Thủy, đưa cho nó.
"Ừm, không tệ, cũng biết điều đấy", Thạch Vô Địch nuốt Tam Quang Thánh Thủy vào, sau đó nhìn ra trước, vẻ mặt bỗng nhiên có chút hoảng sợ.
"Vì sao chúng ta lại phải tới chỗ quỷ quái này? Mặc dù ta bị mất rất nhiều trí nhớ, nhưng khí tức của chỗ này làm ta cảm thấy bất an".
"Không đúng, ta nhớ đại khái rồi, hình như đây là... nơi chẳng lành! Dường như tất cả mọi thứ ở đây đều bị máu tươi của một loại sinh linh nhuộm hết, phàm là người tiến vào đều sẽ không có kết cục tốt", Thạch Vô Địch bỗng nhiên kêu lên.
Nghe vậy, Kim Bá Thiên lập tức khinh bỉ nói: "Không phải ngươi lại đang nói bậy đấy chứ? Hình như ban đầu ta đi ra từ chỗ này, vậy mà ta vẫn còn sống yên lành được, ngươi chỉ là một cục đá thôi, còn sợ có người ăn ngươi chắc, hơn nữa tên của ngươi vẫn là do ta đặt".
Hắn ta còn trông cậy vào việc có thể tiến vào cấm địa màu đen cùng với Mục Long để tìm chút xương cốt nấu canh uống đây.
Thạch Vô Địch nghe xong lập tức giận dữ, mắng: "Tên mập, ngươi còn dám nhắc đến việc đặt tên à? Lại nói nếu không phải cái nồi sau lưng ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể còn sống đi ra khỏi vùng đất này chắc?"
"Mặc dù rất nhiều ký ức của ta đã bị thiên kiếp đánh tan, nhưng cũng nhớ được loáng thoáng, rất nhiều năm trước nơi này đúng là đã xảy ra một chuyện cực kỳ khủng bố", dáng vẻ của Thạch Vô Địch hoàn toàn không giống như đang nói dối.
Mà Mục Long nghe vậy thì nhìn qua khu vực màu đen kia, quả thật giống như lời Kim Bá Thiên nói lúc trước vậy, tất cả mọi thứ ở đây đều có màu đen, mặt đất giống như bị lửa đốt cháy hừng hực, khác một trời một vực với mọi thứ bừng bừng sức sống bên ngoài, đúng là vô cùng quỷ dị.
Mục Long đưa tay bốc một nắm đất đen lên, đặt ở trước chóp mũi hít hà, trong chốc lát dường như hắn đã ngửi được mùi tử vong và hủy diệt.
"Nếu đúng như lời ngươi nói, nơi này đã bị máu tươi của một loại sinh linh nhuộm qua, vậy ngươi còn nhớ rốt cuộc đó là loại sinh linh nào không?", Mục Long hỏi.
"Không nhớ rõ, dù sao là một loại sinh linh rất đáng sợ", Thạch Vô Địch lắc đầu, thiên kiếp kia đã hoàn toàn đánh tan rất nhiều ký ức của nó rồi.
"Long ca ca, đây là khí tức của Ma tộc, tất cả những thứ này đều đã bị ma huyết nhuộm qua rồi", gần đây Hoan Nhi thường xuyên ở trạng thái ngủ say, nàng ta vừa mới thức tỉnh thấy cảnh này, lập tức cảm thấy ngạc nhiên.
"Ma tộc? Không trách nơi đây gọi đảo Phục Ma, chỉ là ta đã từng nghe nói qua về ma đạo rồi, nhưng lại rất ít khi được nghe nói về Ma tộc, là Vu Ma tộc trong ba tộc mà cô nói lúc trước sao?"
Mục Long nhớ tới lúc trước khi lấy được Yêu Thần tháp, Hoan Nhi đã từng nói với hắn, ở thời kỳ Thái Cổ có ba chủng tộc lớn, theo thứ tự là Cổ Thần, Vu Ma, Thiên Yêu, đã từng xưng bá toàn bộ thời đại.
"Phải, nhưng cũng không phải".
"Vu Ma tộc là một loại ma nguyên thủy, là một biểu tượng cho sức mạnh và tinh thần, nhưng năm đó trong đại kiếp Thái Cổ, Vu Ma tộc bị tổn hại nặng nề nhất, gần như mất tích trên thế gian giống như Yêu Thần của Yêu tộc vậy".
"Còn Ma sau này chẳng qua chỉ là một loại sinh linh sa đọa bên trong tội nghiệt, tàn nhẫn thích giết chóc, ngang ngược gian trá, giống như rất nhiều Yêu tộc, huyết mạch hỗn tạp, vàng thau lẫn lộn".
"Về sau trong Nhân tộc có rất nhiều người có nội tâm cực đoan, vì theo đuổi sức mạnh lớn mà rơi vào ma đạo, đây chính là Nhân Ma; ngoài ra còn có Thiên Ma và Địa Ma".
"Bình thường Thiên Ma chiếm cứ hư không ngoài thế giới, vô hình vô tướng, dựa vào cướp đoạt nguyên thần và thần hồn của tu sĩ để làm thức ăn, đây chính là tẩu hỏa nhập ma mà mọi người hay nói".
"Địa Ma thì là một loại sinh linh lấy tội nghiệt trong thế gian làm nguyên lực, mặc dù có sức lực mạnh nhất, nhưng bởi vì tâm trạng bản thân quá mức tiêu cực mới khiến linh trí thấp, chỉ biết cướp đoạt và giết chóc, hơn nữa còn thích bóng đen, bởi vậy luôn sống ở dưới mặt đất".
Bắt đầu từ thời kỳ Thái Cổ, Hoan Nhi đã tìm kiếm thể Thiên Yêu của Yêu tộc trong truyền thuyết, nàng ta đã phiêu đãng khắp thế gian nhiều năm, có thể nói là đã chứng kiến toàn bộ thời đại biến đổi.
"Thì ra là thế, theo như lời ngươi nói, Thiên Ma vô hình vô tướng, không có hình thể, đương nhiên không có khả năng có máu, mặc dù Nhân Ma được gọi là ma, nhưng bản chất vẫn là người, nếu nói như thế, vậy khí tức ở đây thuộc về Địa Ma sao?", Mục Long nói.
"Ừm, Địa Ma tộc tu hành cần ma khí, là sức mạnh tội nghiệt giữa trời đất biến thành, mà sức mạnh của tu sĩ lại bắt nguồn từ linh khí trong trời đất, hai cái này xung đột lẫn nhau, tu sĩ bình thường nếu rơi vào tay ma khí nhập thể, nhẹ thì chân khí hỗn loạn, nặng thì bị đánh mất tâm trí, biến thành tà ma".
"Nhưng Long ca ca hoàn toàn không cần phải lo lắng", Hoan Nhi nói xong lại nhắc nhở.
"Ồ? Vì sao chứ?", Mục Long vốn còn đang cảm thán ma khí đáng sợ, nhưng nghe Hoan Nhi nói như vậy thì lập tức tò mò hỏi.
"Bởi vì trong cơ thể của ngươi có huyết mạch Thao Thiết, bốn hung thú thời Thái Cổ, mỗi một con đều tồn tại ở khoảng giữa yêu và ma, đã cắn nuốt rất nhiều Thần Ma, đương nhiên không chỉ không sợ ma khí, thậm chí có thể cắn nuốt, hấp thụ nó".
"Nếu đã như vậy, cho dù thế nào ta cũng phải xông vào cấm địa màu đen kia một lần!", Mục Long nói rồi liền bước một chân vào trong cấm địa màu đen.
Một màn này lập tức dọa sợ Thạch Vô Địch, nó hét lớn: "Mục Long, ngươi điên rồi ư? Đây chính là nơi chẳng lành, ta nhớ mang máng có rất nhiều sinh linh chết ở chỗ này".
"Sợ cái gì chứ? Đó cũng là chuyện trước đây rất lâu rồi, bây giờ nơi này là chỗ thí luyện của Tiêu Dao Thần Tông, huống hồ chẳng lẽ ngươi không biết đá Phong Lôi Thần có thể trừ tà sao", Mục Long nói rồi mỉm cười thần bí.
"Thật sao? Ta còn có thể trừ tà? Sao ta lại không biết?", Thạch Vô Địch nghe vậy lập tức khó hiểu hỏi.
"Đương nhiên ngươi không biết, huống hồ rất nhiều ký ức của ngươi đã bị thiên kiếp đánh tan, tóm lại ngươi cứ đi theo ta là được", Mục Long thản nhiên nói, có vẻ Thạch Vô Địch cũng đã có chút tin tưởng, dù sao nó cũng là một trong chín viên đá thần kỳ trong trời đất này mà.
Chương 163: Nhân Ma, Thiên Ma, Địa Ma