Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Một giờ sau, hai người Sở Tuỳ Duyên và Mặc Linh Lung mới thong dong đến muộn.  

             Lúc này, huyết nhục của Ô Lân Huyết Mãng trong nồi cũng bắt đầu tỏa ra mùi thơm nồng, hòa quyện hoàn hảo với mùi vị của linh dược. Khoảnh khắc nồi nước sôi lên, màu sắc, hương thơm và mùi vị đều hoàn chỉnh, giống như món ngon gia tiên khiến ngón tay trỏ của người ta phải động đậy.  

             "Sức mạnh của khí huyết mạnh quá, yêu thú Ngự Hồn cảnh quả nhiên là bất phàm. Đây thực sự là một nồi canh bổ dưỡng mà”.  

             Sau khi biết trong nồi này đang nấu huyết nhục của Ô Lân Huyết Mãng, mặc dù Sở Tuỳ Duyên và Mặc Linh Lung không hề ham ăn thèm uống, nhưng lúc này hai người bọn họ vẫn phải chảy nước miếng.  

             Tuy nhiên, điều khiến bọn họ kinh ngạc hơn cả là thực lực của Mục Long.  

             Có thể giết chết yêu thú Ngự Hồn cảnh, cũng có nghĩa là thực lực hiện tại của Mục Long không dưới Ngự Hồn cảnh.  

             "Chỉ mới hai ba ngày ngắn ngủi trôi qua. Không ngờ thực lực của Mục huynh lại đạt đến mức kinh người như vậy!"  

             Sở Tuỳ Duyên còn nhớ rõ mấy ngày trước, ba người hợp lực chống lại một con Yêu Huỷ ngưng tụ hư đan, suýt chút nữa bọn họ đã mất mạng.  

             Bây giờ, nếu đối mặt với con Yêu Huỷ đó một lần nữa, với sức mạnh của Mục Long, e là sẽ không tốn sức.  

             “Ta cũng chỉ là cơ duyên trùng hợp mà thôi, so với Ngự Hồn cảnh thật sự thì vẫn có chút khoảng cách”, Mục Long cười khiêm tốn nói.  

             Trước khi chém đầu Mạnh Phi Hàn, trong chiếc nhẫn trữ vật của hắn ta có rất nhiều rượu ngon, đều bị Mục Long lấy ra và chia cho mọi người cùng uống.  

             Ngày đó lúc bị hội Đồ Long vây giết, Mục Long đã từng nói: "Nhiệt huyết ở trong tim, kiếm ở trong tay, dù có muôn vạn kẻ thù, ta cũng sẽ tự mình ra tay. Nếu hôm nay không chết thì ngày sau nhất định sẽ cùng hai vị uống rượu mừng”, lời hào hùng như thế, bây giờ cuối cùng cũng xem như không thất hứa.  

             Trong những thử thách sinh tử thế này, được quây quần bên nhau, cùng nhau uống rượu, trò chuyện cười đùa như vậy, thực sự là vô cùng hạnh phúc.  

             Trong lúc trò chuyện, Mục Long ngồi nghe Sở Tuỳ Duyên kể về mọi việc lớn nhỏ xảy ra trên đảo Phục Ma trong những ngày qua.  

             "Lần thí luyện Phục Ma này, mặc dù có rất nhiều nguy hiểm, nhưng cũng có rất nhiều cơ hội. Theo ta biết, trong số các đệ tử tham gia đợt thí luyện này, có vài người đã thành công đột phá Ngự Hồn cảnh”, Sở Tuỳ Duyên nói đến đó, trong mắt cũng lóe lên một tia quyết chí, có thể thấy, hắn ta cũng muốn đột phá lên cảnh giới đó rồi.  

             Kế tiếp, Mặc Linh Lung cũng nói với Mục Long: "Hôm qua, ta nghe nói trong hội Đồ Long, có người đã đột phá Ngự Hồn cảnh, hơn nữa còn phao tin muốn giết ngươi. Ta vốn dĩ rất lo lắng, nhưng bây giờ thấy ngươi đã sở hữu thực lực có thể giết chết yêu thú Ngự Hồn cảnh, thực sự là quá tốt rồi, nhưng mà chúng ta cũng không nên bất cẩn, dù sao thì trong hội Đồ Long cũng có đến hai cường giả Ngự Hồn cảnh".  

             “Hai cường giả Ngự Hồn cảnh?”, Mục Long nghe xong hơi sững sờ, vốn dĩ hôm đó sau khi giết chết một trăm thành viên của hội Đồ Long. Đám người của hội Đồ Long đối với hắn mà nói giống như cừu non đợi bị làm thịt, bây giờ lại có thêm hai cường giả Ngự Hồn cảnh.  

             “Có phải là Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện không?”, Mục Long hỏi.  

             "Không phải, cuộc thí luyện này không chỉ dựa vào sức mạnh mà còn dựa vào may mắn. Giống như hai cường giả Ngự Hồn cảnh trong hội Đồ Long kia, trước đây cả hai đều là những người vô danh. Về phần Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện, sau ngày hôm đó, bọn họ giống như biến mất vậy, không thấy đâu nữa”, Sở Tuỳ Duyên nói.  

             "Nếu đã như vậy thì chúng ta hãy đợi đến khi gặp mặt rồi tính vậy. Nếu bọn họ không chủ động khiêu khích ta thì tốt rồi, nếu không, chính là tự tìm đường chết. Cũng đâu phải ta chưa từng giết cường giả Ngự Hồn cảnh bao giờ”, Mục Long nói đến đó, trong mắt hiện lên một tia lạnh băng, giọng điệu cực kỳ tự tin.  

             Nếu là Ngự Hồn cảnh cao cấp thì sức mạnh của thần hồn rất mạnh, thậm chí có thể thi triển thần hồn công kích, trực tiếp tiêu diệt thần hồn của đối phương, Mục Long đương nhiên sẽ sợ hãi.  

             Nhưng Ngự Hồn cảnh sơ kỳ, chẳng qua chỉ là ngưng tụ thần hồn, khống chế linh lực của thiên địa, có thể bay lượn trên trời mà thôi, cho dù bọn họ có thể phát huy tối đa uy lực của linh khí thì đã sao? Với nhục thân hiện tại của Mục Long, hắn không hề sợ.  

             Nghe vậy, Sở Tuỳ Duyên và Mặc Linh Lung lại một lần nữa sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt của Mục Long, bọn họ càng thêm kinh ngạc.  

             Kim Bá Thiên ngồi một bên, cười nói: "Nhắc mới nhớ, Mạnh Phi Hàn có lẽ là người đầu tiên đột phá cảnh lên Ngự Hồn cảnh trong cuộc thí luyện lần này. Lần đó cơ duyên trùng hợp, lấy được một trái Hồn Anh quả, sau khi đột phá lên Ngự Hồn cảnh, hắn truy sát đại ca ta, kết quả vẫn là bị đại ca ta giết rồi, à đúng rồi, rượu mà chúng ta đang uống chính là vơ vét trên người hắn đấy".  

             Kim Bá Thiên vừa nói vừa cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn.  

             Khi mấy người có mặt ở đó nghe xong, ai nấy cũng nhìn về phía Mục Long, vẻ mặt càng trở nên phức tạp.  

             Sau đó, Sở Tuỳ Duyên hỏi: "Nói như vậy, Mục Long huynh cũng biết chuyện Hồn Anh quả rồi?"  

             “Ừm, cũng biết một chút, theo suy đoán của ta, đợt thú triều lần này có lẽ cũng liên quan đến Hồn Anh Yêu Thụ”, Mục Long gật đầu.  

             “Sao, hai người cũng có hứng thú với Hồn Anh quả, còn muốn dùng thứ này đột phá Ngự Hồn cảnh?”, Mục Long nhìn thấy hai người nhắc tới Hồn Anh quả, ánh mắt đều đang phát sáng, hắn đoán đại khái là như vậy.  

            

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK