Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             "Nói cũng phải, tuy ta đây rất lợi hại, nhưng ta không bảo mình phải khiêm tốn, vậy… tên ngươi là Mục Long, chi bằng gọi là Thạch Long được rồi…", đá Phong Lôi Thần đảo mắt, nhanh chóng nảy ra một ý.  

             Mục Long nghe vậy, mặt mày tối sầm, khinh bỉ nói: "Nhìn ngươi có liên quan gì tới rồng không… khụ khụ, trông ngươi oai phong lẫm liệt như vậy, cái tên này hình như không hợp với phong cách của ngươi lắm".  

             "Hay là gọi là Thạch Vô Địch đi", Kim Bá Thiên thình xuất hiện, chen vào một câu.  

             Mục Long nghe vậy, suýt nữa ngã ngửa, vẻ mặt không thể tin nhìn Kim Bá Thiên, tên này vì trước kia không được gọi là “Kim Vô Địch” nên trong lòng nảy sinh khúc mắc sao?  

             Ai ngờ rằng, đá Phong Lôi Thần nghe vậy, hưng phấn thốt lên: “Được, cái tên Thạch Vô Địch này hay lắm, nghe rất oai phong lẫm liệt, khí chất bất phàm, vừa nghe đã cảm thấy đầy phong cách bá vương rồi, ta đây đường đường là đá Phong Lôi Thần, chắc chắn vô địch thiên hạ, vậy bắt đầu từ hôm nay tên của ta sẽ là “Thạch Vô Địch””.  

             Sau đó, nó nhìn Kim Bá Thiên, thưởng thức nói: “Khá lắm, tên mập này, ngươi nhìn rất có tương lai đấy, sau này cứ đi theo Thạch Vô Địch ta lăn lộn”.  

             Nhưng mà, Kim Bá Thiên nghe vậy, không nhịn được mà khinh thường nói: “Ta không thèm theo ngươi đâu, ta chỉ đi theo đại ca thôi, còn nữa, đến tên của ngươi còn do ta đặt nữa là…”  

             “Cái gì, tên mập này, hình như gan ngươi hơi to, xem chiêu đây!”, đá Phong Lôi Thần cảm thấy mình bị sỉ nhục, từ trên vai Tần Ninh bay lên, lao vào Kim Bá Thiên.  

             May mắn là Kim Bá Thiên đã dự tính trước, hắn ta nhanh chóng quỳ rạp xuống, bắt đầu khóc lóc thảm thiết.  

             Mục Long nhìn thấy cảnh đó, hắn có chút bất đắc dĩ, hai ông tướng này chẳng có ai khiến hắn bớt lo hết.  

             Tùng tùng tùng!  

             Đá Phong Lôi Thần hung hăng đánh vào Hắc Oa, nhưng sau đó, nó bỗng dừng lại, cẩn thận quan sát, xem xét Hắc Oa, dường như phát hiện được điều gì đó.  

             “Úi, hình như Thạch Vô Địch ta thấy cái nồi đất này ở đâu rồi ấy…”  

             “Hả? Ngươi chắc chắn? Chẳng phải mấy hôm trước ngươi mới vừa độ kiếp sao?”, Mục Long nghe vậy, lòng hơi kinh hãi.  

             “Không tệ, tuy Thạch Vô Địch ta mới độ kiếp mấy ngày trước, nhưng linh trí đã ra đời từ rất lâu rồi, hơn nữa, Thạch Vô Địch ta nhớ mang máng, rất nhiều năm về trước, nơi này từng xảy ra một trận chiến rất khủng khiếp, cái nồi đất này…”  

             “Không được, thiên kiếp quá đỗi kinh khủng, nó đã đánh tan rất nhiều ký ức của Thạch Vô Địch ta, có rất nhiều thứ ta không còn nhớ rõ nữa”.  

             Kim Bá Thiên nghe vậy, đứng bật dậy, khinh bỉ nói: “Chắc là ngươi đang khoác lác rồi, còn nữa, ngươi có thể đừng treo ba chữ “Thạch Vô Địch” này ở ngoài miệng được không, bộ tên ngươi nổi tiếng lắm à, mà cái tên của ngươi còn do ta đặt đó nha…”  

             “Tên mập kia, ngươi ngứa đòn à…”  

             Mục Long nhìn hai tên này, lại càng cảm thấy bất đắc dĩ hơn.  

             Nhưng mà, hắn vẫn muốn nghe chuyện về Hắc Oa, nghe Kim Bá Thiên nói, nó đã được phát hiện bên trong một cái hang động.  

             Hang động kia có lẽ ở bên trong cấm địa màu đen, xung quanh còn có rất nhiều hài cốt, nếu bộ hài cốt màu vàng kia thật sự là hài cốt của cường giả viễn cổ như lời đồn, vậy thì cái nồi đen này đã tồn tại từ thời kỳ rất xa xưa, hơn nữa, trận chiến cổ đại đó nhất định vô cùng khủng khiếp, đến cả hoàng giả ngưng tụ ra được kim thân đều phải bỏ mạng lại đó.  

             “Đảo Phục Ma này có lẽ không đơn giản như vẻ ngoài, theo như ta được biết, đến cả người mạnh nhất bên trong tứ đại tông môn đều không có ai là hoàng giả, vậy mà ở đây lại xuất hiện truyền thừa của hoàng giả…”  

             “Bất kể chuyện ra sao, đợi đến khi ta tìm được truyền thừa của Bá Hoàng Trấn Ma Trượng, có lẽ đến khi đó sẽ biết được chuyện gì đó”, Mục Long nghĩ thầm trong lòng, hạ quyết tâm, trước tiên phải nhanh chóng đi đến chỗ cấm địa màu đen kia.  

             Nhưng vào lúc này, sắc mặt hắn bỗng thay đổi đột ngột, bởi lẽ phía trước bỗng xuất hiện một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ đang tiến lại gần chỗ hắn.  

             “Không ổn, mau tránh ra!”  

             Trong lòng Mục Long bỗng linh cảm có điều gì đó cực kỳ nguy hiểm đang lại gần, mà linh cảm ấy đã cứu hắn rất nhiều lần.  

             Mục Long không nghĩ ngợi nhiều, mà thi triển ngay Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ, cùng lúc đó, Hắc Oa trên người Kim Bá Thiên cũng phát ra một tiếng nổ rất nhỏ, tóm hắn ta qua một bên.   

             Cảnh tượng xảy ra sau đó có thể nói là vô cùng mạo hiểm.  

             Thứ vừa xuất hiện là một bàn tay do linh khí trong thiên địa ngưng tụ mà thành, lao về phía Mục Long mới đứng, lưu lại trên mặt đất một chưởng rất lớn, đất đá ở đó hóa thành bột mịn, cây cỏ thành tro bụi.   

             Nếu Mục Long và Kim Bá Thiên chậm một chút nữa thôi thì chỉ sợ kết cục chẳng khác gì đất đá cây cỏ ở đó, chết không toàn thây.  

             Dưới sự kinh hãi, sắc mặt Mục Long trầm xuống, hắn nhanh chóng nhìn về phía trước.  

             Chỉ thấy trước mặt họ xuất hiện một bóng người màu đen.  

             Gương mặt của người nọ được che phủ dưới lớp linh khí mông lung, không thể thấy rõ ra sao, trông vô cùng thần bí.  

             Hơn nữa, người nọ đang đứng giữa không trung.  

             “Ngự Hồn cảnh!”, Mục Long nhìn chằm chằm vào người nọ, nhận thấy trên người nọ truyền tới một luồng khí tức rất khiếp đảm, sắc mặt không khỏi thay đổi.  

             Đi trên không trung là đặc trưng có ở Ngự Hồn cảnh.  

             Đệ tử tham gia thí luyện ở đảo Phục Ma phần lớn đều có thực lực ở Bích Cung cảnh đỉnh, nếu ở trong đó gặp được cơ duyên thích hợp với mình mới có thể đột phá, mở ra Tử Phủ, rồi ngưng tụ Thần Hồn.  

             Hiển nhiên người trước mặt thuộc loại đã đạt được cơ duyên, thành công đột phá Ngự Hồn cảnh, thế nhưng người này còn chưa thấy mặt, đã động thủ, suýt nữa làm Mục Long nổ chết, rõ là người nọ lòng mang ý xấu tới đây.  

             “Ngươi… là người phương nào?”, Mục Long nhìn người nọ chằm chằm, hỏi.  

             Ngay khi vừa nhìn thấy người nọ, trong đầu Mục Long thoáng hiện lên hình bóng của một vài người, nhưng đều đã bị hắn lần lượt loại trừ.  

             Trong tám trăm tên đệ tử trên đảo Phục Ma này, người muốn giết hắn nhất không có ai ngoài Hoàng Thiện và Giang Thiên Vũ, nhưng hai tên này vừa mới đào tẩu lúc nãy, giờ còn chưa được nửa ngày, hiển nhiên không phải là hai tên đó, người của hội Đồ Long càng không thể.  

             Vậy người nọ là ai? Trong khi Mục Long tự hỏi trong lòng, người nọ bất chợt mở miệng.  

             “Là người sẽ giết ngươi!”  

             Dường như hắn ta không muốn bại lộ thân phận của chính mình nên mới dùng linh lực để che khuất khuôn mặt, rồi thay đổi giọng nói, khiến cho Mục Long không thể phân biệt ai với ai.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK