Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Nghe được lời nói của Mục Long, vốn dĩ Tượng Vương còn cảm thấy hơi hơi nghi hoặc, nhưng khi ông ta thấy rõ vật trong tay hắn, cơ thể lập tức run nhè nhẹ.  

             Thứ Mục Long lấy ra, chính là Cửu U Huyền Băng Châu.  

             Trong hạt châu to bằng nắm tay trẻ em có dáng hình của một cô gái phủ đầy bụi, trang phục màu đỏ, dung mạo tuyệt đẹp, nàng ấy giống như đang say giấc ngủ, tựa như trên đời này không gì có thể quấy rầy được đến nàng ấy.  

             “Bất Hối…”, Trượng Vương cẩn thận nhận lấy Cửu U Huyền Băng Châu, hai tay run rẩy, âm thanh cũng có chút run run.  

             Ông ta nhẹ nhàng gọi tên cô gái, ôm Cửu U Huyền Bằng Châu vào lồng ngực mình.  

             Một nghìn năm trôi qua, Tượng Vương vẫn nhớ rõ như trước khuôn mặt của nàng ấy, nhưng mà ông ta đã không còn nhớ rõ, trong nghìn năm ấy, đã có bao nhiêu lần ông ta nhớ đến, bao nhiêu đêm nằm mơ thấy nàng.  

             Giờ phút này, Tượng Vương trông có vẻ thật ngây ngô, giống như một thiếu niên bị hãm sâu vào tình yêu cuồng nhiệt.  

             Có lẽ, rất ít người hiểu được, sau nghìn năm xa cách, được gặp lại người mà mình cất trong tim, ngày đêm mong nhớ, trao đi tình cảm chân thành, là loại vui sướng như thế nào, lúc này, Tượng Vương quả thật là đắm chìm bên trong cảm giác vui sướng tột cùng.   

             “Trấn Vô Vọng tiền bối nói, phong ấn của Cửu U Huyền Băng Châu này là do ông ta dùng sức mạnh của Hoàng Giả cảnh để tạo thành, bởi vậy, chỉ khi nào Tượng Vương tiền bối bước vào Hoàng Giả cảnh thì mới có thể phá giải được phong ấn”, Mục Long lên tiếng nhắc nhở.  

             Nghe vậy, trong đôi mắt của Tượng Vương lần thứ hai lộ ra tia hy vọng, ông ta vui sướng nhìn về phía Mục Long, nói: “Ý của ngươi là, sư tôn đã tìm ra phương pháp giải trừ huyết mạch nguyền rủa rồi?”  

             “Không sai, nói đúng hơn là muốn làm cho Vân Bất Hối cô nương sống lại, vãn bối và Tượng Vương tiền bối phải phối hợp với nhau mới được, chỉ cần tiền bối đạt đến Hoàng Giả cảnh, phá vỡ phong ấn, thì việc giải trừ lời nguyền sẽ do vãn bối lo liệu”, Mục Long vỗ ngực cam đoan nói.  

             “Ngươi…”, Tượng Vương còn muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của Mục Long, cuối cùng ông ta cũng không nói ra.  

             “Cũng được, sư tôn nhà ta có thể nói cho ngươi biết nhiều bí mật như thế, thậm chí còn có thể đưa Cửu U Huyền Băng Châu này cho ngươi, đủ để chứng minh ông ấy rất tán thưởng ngươi, mà người có thể được sư tôn ta tán thưởng, hẳn cũng không phải là người bình thường”.  

             “Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, việc này ta sẽ không hỏi nhiều nữa, ngươi cũng không nhất thiết phải nói ra, nói tóm lại một câu, ân tình này cả đời Quân Ngự Hoang ta sẽ khắc ghi, chắc chắn sẽ có ngày báo đáp!”  

             Quân Ngự Hoang, đây là tên thật của Tượng Vương, trong Tiêu Dao Thần Tông, người biết được tên thật của Tượng Vương cũng không có bao nhiêu, mà hiện giờ, ông ta lại chính miệng nói cho Mục Long biết.  

             Không chỉ vậy, nói xong, ông ta còn hành lễ với Mục Long, bày tỏ sự cảm ơn.  

             Thấy vậy, hắn vội vàng tránh đi, đại lễ của Tượng Vương, hắn nhận không nổi.  

             Hơn nữa, từ khi gia nhập tông môn đến nay, Tượng Vương vẫn luôn quan tâm đến hắn, chuyện rối ren ở lần thí luyện này, nếu không có Tượng Vương, chắc chắn Mục Long không có khả năng bình yên vô sự.  

             Từ nhỏ, hắn đã nghe lời dạy của cha nương, ân tình chỉ bằng giọt nước chảy xuống từ viên ngói nhỏ, cũng phải báo đáp lại bằng một biển hồ lớn.  

             Việc của Vân Bất Hối, là xuất phát từ lòng khâm phục và thương hại đối với bộ tộc Bá Hoàng Trấn Ma Tượng, thứ hai là xuất phát từ lòng biết ơn của Mục Long đối với Tượng Vương, đã thức tỉnh hắn.  

             “Tiền bối, xin ngài đừng làm như vậy, ta nhận được sự quan tâm của tiền bối nên mới liên tục thoát ra khỏi tình huống nguy hiểm, nếu nói báo đáp cũng nên là ta báo đáp tiền bối mới phải, chỉ cần việc mình làm có thể giúp được tiền bối, ta đã cảm thấy thoả mãn rồi”, Mục Long thành khẩn nói ra những lời chân thành.  

             “Lời ấy ngươi nói sai rồi, ngươi có biết, ngươi mang đến sinh mệnh mới cho Bất Hối có ý nghĩa như thế nào không? Tạm thời gác lại chuyện tình yêu của ta, Bất Hối là người cuối cùng có huyết mạch Trấn Ma Tượng, nếu như nàng ấy có thể sống lại lần nữa thì huyết mạch của bộ tộc Bá Hoàng Trấn Ma Tượng sẽ có thể kéo dài, ngươi đang cứu vớt cả một chủng tộc”, Tượng Vương thẳng thắn nói ra mọi chuyện.  

             Nghe vậy, Mục Long dừng một chút, rồi dùng giọng điệu cực kỳ vi diệu nói với Tượng Vương: “Nếu ta nói, những chuyện này vốn là chuyện ta nên làm thì tiền bối ngài có tin không?”  

             “Ta tin, bởi vì ngươi là người không ngừng sáng tạo nên những kỳ tích, hoặc là nói, bản thân ngươi chính là một kỳ tích”, Tượng Vương dường như nghĩ đến cái gì đó.  

             Sau đó, ông ta lại nói với Mục Long: “Kỳ thật ta đã sớm nghĩ đến, nếu như ngươi có được truyền thừa, vậy thì ngươi chính là sư đệ của ta, việc này không phải nói nhiều, nhưng nếu ngươi không có được truyền thừa thì ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử, dùng thời gian một tháng còn lại dốc lòng dạy dỗ ngươi, giúp ngươi đối phó với Lâm Cảnh Thiên, nhưng bây giờ xem ra, là ta suy nghĩ nhiều rồi”.  

             “Một người được sư tôn ta tán thưởng, người bình thường sao có tư cách dạy dỗ?”  

             “Như vậy đi, Mục Long, nếu như ngươi không chê, sau này ta với ngươi là huynh đệ, lão già ta đây hơn ngươi mấy tuổi, sau này ngươi gọi ta hai tiếng đại ca, thế nào?”, Tượng Vương Quân Ngự Hoang càng nhìn Mục Long càng thấy vừa mắt.  

             Nghe được những lời này, trong nháy mắt Mục Long cảm thấy mông lung.  

             Hắn nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm, nhưng sự thật chính là như thế.  

             Một thế hệ Vương Giả, Tượng Vương Quân Ngự Hoang muốn xếp ngang hàng với hắn, kết làm huynh đệ với hắn.  

             Phải biết rằng, trong cả Tiêu Dao Thần Tông, sợ rằng không người nào có được đãi ngộ như thế, hơn nữa, có cái gọi là lòng tự trọng của cường giả, cho dù là mấy đại vương khác cũng không thể nào xưng huynh gọi đệ với Tượng Vương.  

             Nhưng hiện giờ, Mục Long chẳng qua chỉ là một đệ tử ngoại môn, dựa theo sự phân chia của tông môn thì hắn đang ở tầng chót của tông môn, mà Tượng Vương lại đang đứng trên đỉnh, chuyện này chấn động đến mức nào, hẳn là có thể nghĩ? Có một vị Vương Giả cường đại làm đại ca, đây là cái khái niệm gì?  

             Có bao nhiêu người vắt hết óc suy nghĩ, muốn tạo quan hệ với Tượng Vương, đừng nói là tạo được, cho dù là được Vương Giả tán thưởng thôi đã là chuyện cực kỳ khó khăn, mà giờ đây, chính Tượng Vương Quân Ngự Hoang lại đề xuất việc này.  

      

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK