Hơn nữa, kích nổ huyền khí càng cần nhiều lực thần hồn hơn, mà y đã bị cắn ngược lại quá nặng, thương nặng nay còn nặng hơn, sắc mặt trắng bệch.
Còn Mục Long tập trung tinh thần, biến hóa ra Hồng Lô, lấy tinh thần làm lửa, dùng hết sức lực để vận chuyển "Trấn Ngục Hồng Lô Kinh".
Ngay khi bốn mươi lăm tia sấm sét giáng xuống, mọi người chỉ thấy một cảnh tượng thật kinh khủng diễn ra trước mắt họ.
Cảnh tượng ấy chính là ngay khi bốn mươi lăm tia sấm sét sắp đánh xuống người Mục Long, chúng đã bị một sợi ý thức của Mục Long kéo vào trong cơ thể.
"Cái gì?"
"Hắn nghĩ rằng mình không thể vượt qua được thiên kiếp nên định tự sát sao?"
"Dám hấp thụ thiên kiếp ư?", dẫu có là những cường giả tiền bối, thì khi chứng kiến cảnh tượng ấy, trong mắt bọn họ đều là sự khó tin và chấn động, trên đời này có người mất trí như hắn à?
Nhưng mà, vẻ mặt Mục Long không hề thay đổi, chỉ có hư ảnh cái lò trên người hắn càng lúc càng to ra, người Mục Long lại càng thêm nhiều tia sấm, cả người hắn tựa như đang đắm chìm bên trong sấm sét.
Cảnh tượng ấy khiến ai nấy cũng đều cảm thấy vô cùng tàn nhẫn, đây là đưa thiên lôi vào trong cơ thể đấy, nỗi đau đớn kinh khủng kia, há có người thường chịu đựng được.
Thật ra, bọn họ đoán không sai mấy, bây giờ, Mục Long đang đau đớn cùng cực, nhưng đây chẳng phải là lần đầu tiên.
"Trấn Ngục Hồng Lô Kinh" vốn có nguồn gốc từ nơi hung hiểm như luyện ngục vô biên, nên khi tu luyện nó sẽ cực kỳ đau khổ.
May mắn thay, trước kia Mục Long đã có kinh nghiệm luyện ma khí, nên cũng có thể chịu đựng được cơn đau giằng xé không thuộc về mình kia, vì vậy, tuy thiên kiếp hôm nay khiến hắn đau đớn vô cùng nhưng không đến mức làm mai một đi ngọn lửa tinh thần của hắn.
Chỉ cần lửa tinh thần không tắt thì mọi chuyện đâu còn có đó.
Để tôi luyện lực thiên lôi mà huyết mạch Long Tượng trong người Mục Long gần như sôi trào cả lên, điều này khiến tốc độ luyện lực thiên lôi của hắn cực kỳ nhanh chóng.
Tuy quá trình này đau đến xé ruột xé gan, nhưng đau đớn cũng thường đại diện cho thành quả, hơn nữa đối với Mục Long hiện tại mà nói thì càng đau thì thành quả thu được càng to lớn.
Chân thân trấn ngục của hắn trước kia chỉ mới đạt tới trình độ chập chững bước đi, sau khi tôi luyện bốn mươi lăm tia sấm sét kia xong, uy lực của chân thân trấn ngục sẽ lại được củng cố, đạt tới một cảnh giới hoàn toàn mới, từng bước từng bước tiến bộ về phía trước!
Giờ phút này, tố chất thân thể của hắn đang càng lúc càng tăng thêm, chỉ nói về lực phòng ngự thì chẳng thua kém gì huyền khí hạ phẩm.
Nhưng dù có là vậy chăng nữa, Mục Long vẫn chưa từng thả lỏng bản thân, bởi lẽ, dưới sức mạnh khủng khiếp của thiên kiếp, mặc dù tố chất cơ thể hắn có thể so sánh với huyền khí hạ phẩm, nhưng nó vẫn chưa đủ.
Vả lại, thành quả lớn nhất mà hắn nhận được cũng chẳng phải là chân thân trấn ngục mạnh hơn, mà là để kiểm nghiệm lại ý tưởng của mình, quả nhiên là phương pháp hồng lô có thể tôi luyện vạn vật, đến cả thiên kiếp cũng không ngoại lệ.
Tuy độ kiếp như vậy sẽ vô cùng đau đớn, nhưng chỉ cần ý chí đủ vững vàng, sẽ không bị sét đánh thành tro bụi.
Ba đợt thiên kiếp tiếp theo lại kéo đến, số lượng tia sấm đợt sau so với đợt trước càng thêm kinh khủng.
Từ năm mươi bốn tia đến sáu mươi ba tia, rồi lên đến bảy mươi hai tia.
Lâm Cảnh Thiên gần như phải dùng hết tất cả mọi cách để chống chọi, bản thân y cũng bị thương nghiêm trọng, bảo vật trên người hầu như đều đã được kích nổ để chống lại thiên kiếp, bởi vậy trên người y cũng phải nhận lấy sự cắn trả cực lớn.
Nhất là ở đợt thiên kiếp thứ tám, khi ấy có khoảng bảy mươi hai tia sấm sét giáng xuống, Lâm Cảnh Thiên đã sử dụng một cái ấn màu xanh lớn, ấn này được gọi là "Khô Vinh Ấn", là vật mà khi xưa Pháp Vương đánh bại một vị được gọi là "Khô Vinh lão nhân" đoạt được, nó chính là vũ khí của Vương Giả, được truyền lại cho Lâm Cảnh Thiên, phải dùng ngày dùng đêm để luyện, là pháp bảo bản mệnh cho y.
Nhưng hiện tại, y đã rơi vào thế cùng đường bí lối rồi, bất đắc dĩ lắm mới lấy pháp bảo bản mệnh ra để chống lại lôi kiếp.
Tất nhiên là pháp bảo bản mệnh không dễ bị kích nổ, huống hồ uy lực của Khô Vinh Ấn rất lớn, một khi nó nổ tung, e rằng không cần đợi lôi kiếp tới thì đã bị nổ chết trước rồi.
Cũng chính vì vậy, dựa vào cảnh giới hiện tại của Lâm Cảnh Thiên thì không thể phát huy hết sức mạnh của Khô Vinh Ấn, huống hồ sức mạnh của bảy mươi hai tia sấm sét càng kinh khủng hơn, chúng đã để lại trên Khô Vinh Ấn vô số vết rạn nứt, gần như sắp hỏng đến nơi.
Pháp bảo bản mệnh bị hư hại, há thể nào Lâm Cảnh Thiên dễ chịu được chứ, y nôn ra máu, máu đỏ giờ đã biến thành đen, có thể thấy được y đã bị thương nặng đến nhường nào.
Còn Mục Long vẫn sử dụng phương pháp hồng lô để tôi luyện lôi kiếp, sức mạnh của lôi kiếp càng lúc càng tăng lên thì đau đớn mà hắn phải chịu cũng càng lúc càng lớn.
Dù rằng đạo tâm hắn như ma, ý chí vô cùng kiên định, nhưng suy cho cùng cái gì cũng có giới hạn của nó, mà giới hạn này chính là bảy mươi hai tia sấm sét.
Ngay khi bảy mươi hai tia sấm sét đi vào cơ thể, Mục Long đã cảm nhận được cơn đau khủng khiếp mà trước nay chưa từng có, nỗi đau đớn khôn cùng ấy giáng xuống, linh hồn hắn run rẩy, lửa tinh thần suýt nữa đã bị dập tắt, may mắn rằng hắn vẫn cố gắng vượt qua.
Nhưng mà, lôi kiếp vẫn chưa chấm dứt.
Đợt thiên kiếp cuối cùng có đến tám mươi một tia sấm sét, nếu chỉ dựa vào phương pháp hồng lô, hắn chắc chắn phải chết, còn muốn dùng cơ thể để chống đỡ lại thì ít ra còn khả năng.
Đây là kiếp nạn cuối cùng của ông trời dành cho hắn, sức hủy diệt chắc chắn sẽ cực kỳ mạnh mẽ.
"Mình phải làm gì đây?", một Mục Long luôn luôn bình tĩnh, gặp chuyện cũng không nóng nảy, giờ đây lòng không khỏi sinh lòng lo lắng tựa như kiến bò trên chảo.
Đợt thiên kiếp cuối cùng trên đỉnh đầu đang ấp ủ sau tầng mây, bất cứ lúc nào cũng có thể giáng xuống, ý muốn hủy diệt lấp ló trong đó khiến người ta sợ run người.
Nhưng mà, cũng chính vào thời khắc ấy, huyền cung Cấm Kỵ bên trong cơ thể Mục Long toát ra một luồng lực lượng cực kỳ khủng khiếp.