Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Mục Long nói xong lại không nhịn được nhìn tay mình một chút, hoàn hảo không chút tổn hại, cảm giác bàn tay mọc ra trên cổ tay mình đúng là tốt.  

             Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên xảy ra biến cố!  

             "Sơ Nhất" vốn đang lẳng lặng nằm trong lòng Triệu Linh Đan, lại đột nhiên thả người nhảy một cái, rơi lên trên bờ vai Mục Long.  

             Hành động bất thình lình này, cho dù là Triệu Linh Đan cũng hoảng sợ run rẩy, mặc dù nàng ấy thường xuyên ôm "Sơ Nhất" vào trong lòng, nhưng nàng ấy lại không có cách nào khống chế Sơ Nhất.  

             Mục Long cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ biết ngơ ngác đứng đó, trong lòng vô cùng sụp đổ.  

             "Mẹ nó mặc dù chỉ là một con thỏ, nhưng lại là một con thỏ có thể nuốt được cả Thần Thông cảnh, đơn giản còn đáng sợ hơn cả hổ nữa".  

             Càng nguy hiểm hơn là cái mũi của Sơ Nhất ngửi ngửi, đột nhiên nhe ra hai cái răng thỏ trắng như ngọc, tiến đến gần mặt Mục Long.  

             Cho dù thân xác của Mục Long có thể so sánh với với huyền khí hạ phẩm, nhưng giờ phút này hắn vẫn không có cách nào bình tĩnh.  

             Dù sao đây cũng không phải một con thỏ bình thường, nếu nó thật sự dùng hai cái răng cửa lớn kia cắn hắn một cái, Mục Long cũng cảm thấy không chịu được.  

             "Sơ Nhất, đừng cắn, đó là sư đệ ta", Triệu Linh Đan ngăn cản nói.  

             Nhưng mà một màn kế tiếp lại khiến hai người Mục Long và Triệu Linh Đan hoàn toàn ngơ ngác.  

             Mục Long chỉ cảm thấy trên mặt trơn ướt, trong đó còn mang theo một chút ấm áp.  

             "Có chuyện gì vậy?", Mục Long mở mắt ra, dư quang cong lên, lập tức gắt gao nhìn chằm chằm trên vai cái này một đoàn màu trắng lông xù đồ vật, im lặng đến cực điểm.  

             Hắn rất muốn hỏi một câu: "Mẹ nó ngươi ngồi xổm ở trên vai ta, còn liếm mặt ta là có ý gì?"  

             Triệu Linh Đan thấy cảnh này cũng không kịp trở tay, vốn dĩ nàng ấy sợ Sơ Nhất sẽ làm Mục Long bị thương, nhưng kết quả nó đang làm gì? Vậy mà nó lại đang liếm mặt Mục Long.  

             Hơn nữa còn híp mắt, duỗi lưỡi ra liếm, có vẻ vô cùng hưởng thụ, vừa liếm láp thỉnh thoảng còn cọ đầu vào mặt Mục Long.  

             Bên trên Đỉnh Vạn Tượng, từng cơn gió nhẹ lướt qua, mà giờ phút này Triệu Linh Đan lại ngây ngẩn đứng trong gió.  

             "Sơ... Sơ Nhất, ngươi đang làm gì thế?", trong nháy mắt, sắc mặt Triệu Linh Đan đỏ bừng, mềm mại hồng hào giống như quả anh đào chín mọng, trái tim nhỏ cũng đập thình thịch.  

             "Sơ Nhất và ta như hình với bóng, mỗi ngày đều nằm trong lòng ta, không phân khác biệt, bây giờ nó liếm mặt sư đệ như thế, thật giống như ta... A a, xấu hổ quá...", Triệu Linh Đan lặng lẽ nghĩ, càng nghĩ càng xấu hổ, lập tức cúi đầu xuống.  

             "Ặc..."  

             "Khụ khụ, Sơ Nhất, ngươi đừng như vậy, mặc dù không biết ngươi là đực hay là cái, nhưng ngươi cứ liếm mặt ta như thế, ta cũng sẽ ngượng ngùng..."  

             Mục Long nghĩ có thể là vừa rồi hắn cho Sơ Nhất ăn một giọt Tam Quang Thánh Thủy, để nó nếm được ngon ngọt, cho nên có lẽ bây giờ nó đang lấy lòng Mục Long.  

             Thế là hắn lại lấy ra một giọt Tam Quang Thánh Thủy nữa đưa cho Sơ Nhất.  

             Không ngờ Sơ Nhất là một con thỏ có tiền đồ, Tam Quang Thánh Thủy là cái gì chứ, nó còn chẳng thèm nhìn tí gì, mà chỉ tiếp tục liếm mặt Mục Long.  

             Nó vừa liếm láp còn vừa cọ cơ thể lông xù vào Mục Long, dáng vẻ kia căn bản chính là đang làm nũng, mà lại là không biết xấu hổ không biết thẹn thùng làm nũng.  

             Triệu Linh Đan nhìn đến ngây người.  

             "Xảy ra chuyện gì vậy? Sơ Nhất đi theo ta lâu như vậy, còn chưa bao giờ thân thiết với ta như thế, sao lại với sư đệ..."  

             "Không phải là kỳ phát tình... Cũng không đúng, xưa nay Sơ Nhất chưa bao giờ như vậy cả, hơn nữa bây giờ đang là mùa hè..."  

             "Aaa... Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?", Triệu Linh Đan xấu hổ đến mức hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.  

             "Sư tỷ, cái này...", Mục Long cũng cảm thấy xấu hổ, dù sao cũng là linh sủng của Triệu Linh Đan, bây giờ lại dính lấy hắn là sao.  

             Một lát sau, màu đỏ trên mặt Triệu Linh Đan mới dần dần tản đi, nhưng ánh mắt nhìn Mục Long vẫn có chút trốn tránh, nói: "Sư đệ, thật sự xin lỗi, thật ra ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra, trước kia Sơ Nhất chưa bao giờ như thế cả, trừ ta ra, người khác đều không thể chạm vào nó, ngoại trừ sư đệ ngươi..."  

             "A... Triệu Linh Đan, rốt cuộc ngươi đang nói bậy bạ gì đó?", trong lòng Triệu Linh Đan lại vô cùng hoảng hốt.  

             "Ặc...", Mục Long trầm ngâm nửa ngày, vậy mà không biết nên nói cái gì.  

             "Không thì cứ để cho nó liếm đi, dù sao cũng sẽ đến lúc nó liếm xong thôi, hơn nữa nó vừa liếm vừa cọ thế này, mặc dù hơi ẩm ướt với ngưa ngứa, nhưng vẫn rất dễ chịu...", Mục Long thầm nghĩ, cũng đang suy nghĩ xem vì sao Sơ Nhất bỗng nhiên làm như thế, theo lý đây đâu không phải lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.  

             Cứ như vậy, gần nửa canh giờ đã trôi qua.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK