"Thì ra là như thế", Mục Long nghe vậy lập tức tỏ vẻ bừng tỉnh.
"Nhưng mà ta nghĩ Giang sư huynh đã hiểu nhầm rồi, ngay cả hai linh khí tuyệt phẩm ta còn không lấy của ngươi, sao có thể để ý hai món đồ chơi đó được? Đồ chơi của trẻ con mà thôi, ta đã đưa nhẫn trữ vật của Giang Thiên Vũ cho ngươi rồi, chẳng lẽ Giang sư huynh không tìm thấy sao?", Mục Long nghi ngờ nói.
Nghe thấy lời này, sát ý trong mắt Giang Thiên Tứ bắt đầu lộ ra: "Có một vài cái không phải là thứ mà ngươi có thể chấm mút, Mục Long, sự nhẫn nại của ta có giới hạn".
"Giang sư huynh, vậy là ngươi không đúng rồi, sự nhẫn nại của ngươi có giới hạn, Mục Long ta cũng không phải là loại người để mặc cho người khác gây khó dễ!"
"Thất Sát Diệt Hồn Trùy gì đó mà ngươi nói, nếu ta thật sự nhìn thấy thì chắc cũng chỉ coi là đồ lặt vặt, cho nên đã tiện tay ném trên đảo Phục Ma rồi, còn về cái tượng gỗ đào gì đó, ta cũng đã từng nhìn thấy, chỉ là sát khí quá nặng, ta không dám đến gần, chắc hẳn giờ phút này cũng đang ở trên đảo Phục Ma, cho nên nếu Giang sư huynh muốn thì cứ đến đảo Phục Ma tìm là được".
Câu nói này của Mục Long đã đổ hết trách nhiệm cho đảo Phục Ma, dù sao đảo Phục Ma mười năm sau mới có thể mở lại lần nữa.
Nhưng Giang Thiên Tứ căn bản không tin lời này, gã lại uy hiếp: "Ngươi thật sự định không phun ra sao?", Giang Thiên Tứ vừa nói, khí tức Ngự Hồn cảnh đỉnh phong tràn ra, khí thế của nó thậm chí còn mạnh hơn khí tức của Lâm Cảnh Thiên ngày đó ra sân.
Mọi chuyện đã phát triển đến bước này, đám người ở đây cũng không hề ngờ tới.
Giang Thiên Tứ nói trở mặt liền trở mặt, gã là thiên tài nổi tiếng đã lâu trong nội môn, hơn nữa còn khá có thế lực.
Mặc dù Mục Long đã thắng Lâm Cảnh Thiên, nhưng rất nhiều người đều cảm thấy Mục Long dựa vào sức mạnh của thiên kiếp để thủ thắng, không coi là bản lĩnh thật sự, chắc hẳn trong lòng Mục Long sẽ có rất nhiều kiêng kỵ.
Nào ngờ Mục Long thấy vậy liền lập tức quát lạnh: "Giang Thiên Tứ, ta đã trả lại di vật của Giang Thiên Vũ cho ngươi, là vì thấy ngươi coi trọng tình thân giống như một người đàn ông thực tụ, nhưng ngươi phải biết rõ Mục Long ta không phải đặc biệt nhặt xác thay người khác".
Nói xong, Mục Long còn không quên bổ sung thêm một câu: "Tính cách của ta rất biết phải trái, hôm nay có nhiều người ở đây như vậy, ai đúng ai sai cứ để cho mọi người bình luận đi".
Mục đích Mục Long nói lời này không có ý gì khác, chỉ đơn giản là muốn bôi bác Giang Thiên Tứ một trận, để cho gã biết đồ của hắn không phải ai muốn cũng có thể lấy đi.
Lời này của Mục Long quả nhiên có hiệu quả.
Đám đệ tử nội môn ở đây rối rít khuyên can Giang Thiên Tứ: "Giang sư huynh, nén bi thương đi", sau khi Giang Thiên Vũ chết được một tháng, có người đã nói như vậy.
"Mục Long sư đệ hào phóng, khí phách hơn người, ngay cả khi đối mặt với hai linh khí tuyệt phẩm cũng không động tâm chút nào, sao có thể tham hai món đồ chơi của trẻ con chứ?"
"Đúng thế, Giang sư huynh, ta vốn không muốn đắc tội ngươi, nhưng hôm nay cũng không thể không nói một câu, không thể lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử được đâu".
"Mặc dù Mục Long sư đệ tuổi không lớn lắm, nhưng mọi hành động của hắn đều khiến chúng ta xấu hổ, hắn cũng coi như đã hết tình hết nghĩa..."
…
Dư luận hoàn toàn nghiêng hẳn về một bên, những lời khuyên can và chỉ trích ùn ùn kéo về hướng Giang Thiên Tứ.
Giang Thiên Tứ cũng khó cãi lại được, lúc trước là gã tự nói Thất Sát Diệt Hồn Trùy và La Sát Đồng Tử là đồ chơi của Giang Thiên Vũ, còn diễn một màn kịch tình cảm huynh đệ thắm thiết, khiến tất cả mọi người đều vô cùng cảm động.
Giờ phút này xem ra đúng là đã tự vác đá đập chân mình, cho dù trong lòng cực kỳ tức giận nhưng chỉ có thể cố nén, dẫu sao khó mà địch lại được nhiều người.
Tất cả mọi người đều đứng ở phía Mục Long, gã có thể làm gì được chứ?
Đồng thời gã lại không cam lòng, hôm nay nói ra lời này đã giống như cưỡi hổ khó xuống, nếu không có cách nào đòi lại hai bảo vật kia, sau này muốn đòi lại sẽ vô cùng khó khăn.
Huống chi thiên phú yêu nghiệt và tốc độ trưởng thành nhanh chóng của Mục Long khiến gã cảm thấy vô cùng bất an.
Trong lòng gã biết nếu như cho Mục Long đầy đủ thời gian, nhất định hắn sẽ càng đáng sợ hơn, thậm chí có thể trở thành người mà gã phải ngước nhìn, mà kẻ yếu muốn lấy được đồ từ trong tay kẻ mạnh lại không khác nào ăn xin.
Giang Thiên Tứ vừa nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm bất an.
Cuối cùng gã dứt khoát cắn răng, trong lòng quyết tâm, nhìn Mục Long nói: "Ta thừa nhận tính toán của ngươi rất đáng sợ, chẳng qua ngươi phải biết, ở trước mặt thực lực tuyệt đối thì tất cả tính toán đều như một trò cười, trong nội môn cũng không có nhiều quy củ như ở ngoại môn đâu!"
"Nói như vậy, ngươi cố ý muốn đánh một trận với ta?", Mục Long không sợ chút nào, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
"Phải thì như thế nào?", sau khi Giang Thiên Tứ gằn ra mấy chữ, hai bên đã rơi vào trạng thái giương cung bạt kiếm.
Trong phút chốc, không khí xung quanh như tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc, chỉ cần một mồi lửa là có thể đốt cháy tất cả!
"Vậy thì tới đi!", thật ra thì trước ngày Mục Long và Giang Thiên Tứ quyết chiến, lúc nhìn thấy ánh mắt của gã, Mục Long đã biết được hắn và người này nhất định sẽ có một trận đánh.