Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Trên thực tế, khi vừa cảm giác được sát khí kia, Mục Long đã biết được người thần bí đó vẫn chờ bên ngoài cấm địa màu đen.  

             Ngay sau đó, một tiếng cười đầy ngang ngược chợt vang vọng khắp đất trời, bóng người thần bí kia nhanh chóng lơ lửng trên khoảng không trước mặt Mục Long, chặn đường hắn lại.  

             "Ha ha ha..."  

             "Mục Long, cuối cùng ngươi cũng đi ra!"  

             "Chắc ngươi nằm mơ cũng không ngờ ta vẫn bồi hồi ở bên ngoài cấm địa màu đen mà chưa đi đúng không!"  

             Trong giọng nói của người thần bí tràn ngập sự điên cuồng và đắc ý.  

             Mục Long nghe vậy vẫn bình tĩnh như không, hắn ngẩng đầu liếc người thần bí, vẫn không thể nhìn thấy khuôn mặt hắn ta.  

             "Vậy hả? Ngươi sai rồi, ta không có không ngờ, mà là loại dấu đầu lòi đuôi như ngươi hoàn toàn không đáng để ta lo lắng", giọng điệu Mục Long thậm chí hơi khinh bỉ.  

             "Hừ, chết đến nơi rồi còn ăn nói ngông cuồng. Hôm nay, để ta xem ngươi còn có mánh lới gì có thể chạy thoát được nữa không!"  

             Người thần bí nói xong, hạ xuống đất, đứng trước mặt Mục Long, lời trong lời ngoài đều lộ ra vẻ trêu tức.  

             "Chạy? Tại sao ta phải chạy? Ngươi yên tâm, hôm nay chắc chắn ta sẽ không chạy", Mục Long nhìn người thần bí trước mặt, trong lòng càng cảm thấy quen thuộc.  

             "Rốt cuộc thì người này là ai?", Mục Long thầm nghĩ.  

             "Ha ha ha, xem ra, ngươi cũng biết hôm nay chắc chắn sẽ phải chết nên từ bỏ sự vùng vẫy không cần thiết ấy rồi à?"  

             "Mục Long, ta biết ngươi vẫn luôn tò mò với thân phận của ta, được thôi, dù sao ngươi cũng sắp chết, không làm hỏng được chuyện lớn của ta. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy gương mặt thật của mình".  

             Người thần bí kia nói xong, giơ tay lau mặt một cái, thoáng chốc, linh khí mông lung hóa thành sương mù tan đi, lộ ra gương mặt quen thuộc hiện lên trong mắt Mục Long.  

             "Là ngươi...", khi vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, Mục Long lập tức nhướn mày, không chỉ hắn mà Kim Bá Thiên cũng vô cùng bất ngờ, lòng thầm chấn động.  

             "Là ngươi... Mạnh Phi Hàn!", với người này thì Kim Bá Thiên nhớ rất rõ.  

             Hôm trong Đạo Lư, Mạnh Phi Hàn dẫn theo Tống Lăng Kiệt đến cướp thần kích Như Ý của Mục Long mà không được, còn bị Mục Long đánh bại. Sau đó, mới có một loạt chuyện như đắc hội Thiên Vũ.  

             Nhưng hôm đó, Mạnh Phi Hàn chỉ là Bích Cung cảnh tầng 8, ngay cả Kim Bá Thiên cũng từng bắt nạt hắn ta. Song giờ, cũng không biết Mạnh Phi Hàn gặp được cơ duyên gì trên đảo Phục Ma mà thay đổi chóng mặt như vậy, thế mà lại trở thành cao thủ Ngự Hồn cảnh.  

             Phải nói rằng đúng là tạo hóa trêu ngươi, cơ duyên khó lường.  

             Đừng nói là bảng Sơn Hà, ngay cả những thiên kiêu nằm trong top 10 của bảng này cũng chưa ai đột phát Ngự Hồn cảnh.  

             Mạnh Phi Hàn tuyệt đối là con ngựa ô lớn nhất xuất hiện trong thí luyện lần này.  

             Chẳng trách Mục Long không đoán được vì trong mắt Mục Long, hắn chưa bao giờ cho rằng Mạnh Phi Hàn là đối thủ của mình.  

             "Sao? Bất ngờ không? Tên mập chết tiệt, con heo nhà ngươi còn nhớ ngày hôm đó đã bắt nạt ta thế nào không?"  

             "Giờ, ta đã đột phá Ngự Hồn cảnh, muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay. Đợi ta giết Mục Long xong, ta sẽ chậm rãi tra tấn ngươi, từng đao từng đao cắt một đống thịt mỡ trên người ngươi xuống để cho chó ăn!", Mạnh Phi Hàn cũng căm thù Kim Bá Thiên đến tận xương, hiển nhiên đã quá ám ảnh với chuyện "Bá Thiên thần công" lúc trước.  

             "Hừ, không khoác lác thì chết à? Lần trước ngươi cũng định giết ta, cuối cùng suýt nữa một quyền đánh chết bản thân, rác rưởi chính là rác rưởi...", tuy sư tôn Kim Bá Thiên đã ngủ say, cái nồi đen cũng không có sức mạnh như lúc trước, nhưng lực phòng ngự của nó vẫn cực kỳ khủng bố. Huống chi, hắn ta đã nhận được truyền thừa, cũng coi như trải qua sự đời.  

             Thế nên, mặc dù đối mặt với Ngự Hồn cảnh như Mạnh Phi Hàn, Kim Bá Thiên cũng không sợ, cùng lắm thì trốn xuống dưới cái nồi đen.  

             Có điều, trước sự khiêu khích của Kim Bá Thiên, Mạnh Phi Hàn chỉ nở một nụ cười tàn nhẫn. So với nỗi oán hận với Kim Bá Thiên thì có thể nói nỗi căm thù của hắn ta với Mục Long đã lên tới cùng cực.  

             "Mục Long, chắc ngươi vẫn chưa nghĩ đến chứ gì?"  

             "Phải nói rằng ngươi là một thiên tài hiếm có, ta từng thua hai lần trong tay ngươi, nhưng điều này cũng không quan trọng. Giờ, ta là dao thớt, ngươi là thịt cá. Ta muốn cho ngươi chết thế nào thì ngươi phải chết như thế đó!"  

             Vẻ mặt của hắn ta gần như điên cuồng, gương mặt vặn vẹo bước từng bước một đến gần Mục Long.  

             "Trước của Mục gia trong thành Hàn Giang, ngươi dùng Thoái Phàm cảnh tầng 4 đánh bại ta thì có từng nghĩ tới sẽ có hôm nay không?"  

             "Trên võ đài trong cuộc tuyển chọn thành Hàn Giang, ngươi làm Mục Thiên Dao chuyển hướng tiến vào Tuyết Nguyệt Thần Cung, hủy bỏ hôn ước với ta, hại phủ thành chủ ta thành trò cười thì ngươi có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?"  

             "Hôm ấy bên trong ngoại môn, ngươi đánh bại ta, khiến ta bị con heo chết tiệt kia làm nhục thì ngươi có nghĩ tới ngày hôm nay không?"  

             Cứ mỗi một câu thì giọng nói của Mạnh Phi Hàn lại lớn hơn một chút, sắc mặt cũng càng điên cuồng hơn một ít.  

             Hắn ta đã nhịn rất lâu rồi, đến giờ, Mục Long đã trở thành một ngọn núi đè trong ngực Mạnh Phi Hàn, làm hắn ta không thở nổi.  

             Mà giờ, hắn ta tình cờ gặp được cơ duyên đột phá Ngự Hồn cảnh, lại đối mặt với Bích Cung cảnh Mục Long, ngọn núi lớn ấy chợt trở nên nhỏ bé như con kiến. Thế nên, Mạnh Phi Hàn mới đắc ý, phấn khích.  

             Với hắn ta, đây là giấc mộng đẹp có thể báo thù rửa hận, giải mối nhục xưa!  

             Ánh mắt Mạnh Phi Hàn nhìn Mục Long như con voi coi rẻ con kiến, sư tử thèm thuồng con thỏ, dường như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của mình.  

             "Vậy nên, trên đời này không có kẻ địch nào là không thể chiến thắng, chỉ có bản thân quá yếu. Nếu ngươi đủ mạnh thì cả thế giới đã phải nhường đường cho ngươi rồi. Giống như ngươi đã từng là ác mộng của ta, nhưng giờ, lại sắp trở thành hồn ma dưới kiếm của ta!"  

             Vẻ mặt Mạnh Phi Hàn hết sức điên cuồng, hắn ta nói xong, một thanh trường kiếm tản ra linh khí sắc bén chợt xuất hiện trong tay rồi chỉ thẳng vào Mục Long.  

             Mục Long nhìn thấy vậy vẫn bình tĩnh như cũ, hơn nữa khóe miệng còn nở nụ cười. Hắn cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ quen thuộc.  

             "Nói nhảm nhiều như vậy, thực ra ngươi chỉ có một ý là muốn giết ta thôi đúng không?", Mục Long cười hỏi.  

             "Đúng vậy, trước khi giết ngươi, ta phải khiến ngươi hối hận, để ngươi biết, ta, Mạnh Phi Hàn, một người từng bị ngươi giẫm nát dưới chân sẽ khiến ngươi trả một cái giá đắt như thế nào!", lúc này, trong mắt Mạnh Phi Hàn đã hơi đỏ lên, sát khí ngùn ngụt.  

             "Ồ? Hối hận? Biết?"  

             Mục Long khinh bỉ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK