Mục Long nghe vậy vẫn chưa trả lời, hắn cũng không ngờ đám Tô Vũ Nhu sẽ nhúng tay vào chuyện này, giờ còn vì thế mà bị thương.
Mục Long đang loại bỏ linh lực lẻn vào trong người Tô Vũ Nhu, với chân cương màu vàng của hắn thì muốn loại bỏ linh lực của Mã Cảnh Xuân cũng chỉ trong giây lát.
Sau đó, hắn bước từng bước một về phía hai người, rồi đứng trước mặt họ hỏi: "Các ngươi vừa mới nói cái gì? Ta không nghe rõ".
"Hừ, dám đi tới, xem ra ngươi cũng có can đảm đấy!", Lữ Trường Phong thấy Mục Long như thế, trong mắt chợt lóe lên vẻ sắc lạnh.
Thực lực của họ là Ngự Hồn cảnh hậu kỳ, còn có Giang Thiên Tứ làm ô dù nên hoàn toàn không cần phải kiêng kỵ bất cứ kẻ nào trong nội môn.
Song, gã vừa nói ra câu đấy, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó, hai má bỗng nóng rát đau đớn, khi phản ứng lại thì đã bay ngược ra ngoài.
"Khụ khụ...", Lư Trường Phong khụ ra một búng máu, trong đống máu ấy rõ ràng còn có mấy cái răng trắng bóc.
Đó là răng hàm của gã, bị một cái tát của Mục Long đánh gãy, nửa bên má cũng nhanh chóng sưng vù lên.
Cảnh tượng ấy, ngay cả Lư Trường Phong còn không kịp phản ứng thì huống chi là những người khác?
Giờ, cường độ cơ thể của Mục Long đã có thể so với huyền khí hạ phẩm. Dưới cường độ ấy, tốc độ bộc phá của nó là cực kỳ khủng bố.
"Đây..."
Tô Vũ Nhu và mấy nữ đệ tử lập tức trợn to mắt, họ hoàn toàn không ngờ sư đệ Mục Long này lại dũng mãnh như thế, nói đánh là đánh, chẳng hề có một chút dấu hiệu nào hết.
Thực lực ấy còn hết sức đáng sợ, một cao thủ như Lư Trường Phong lại vừa đối mặt đã trực tiếp bị tát bay, còn bị đánh gãy mấy cái răng.
Ngay cả Mã Cảnh Xuân đứng bên cạnh cũng vô thức lùi lại vài bước, dù sao Lư Trường Phong cũng là cao thủ Ngự Hồn cảnh tàng tấm, còn cao hơn mình một tầng.
Cùng lúc đó, Lư Trường Phong một tay bụm mặt, một tay nắm lấy mấy cái răng bị đánh gãy đứng dậy. Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mục Long, ánh mắt kia quả thật hết sức âm u tàn nhẫn, hận không thể chặt hắn ra làm ngàn khúc.
"Ngươi... dám đánh ta?", gã có vẻ không thể chấp nhận nổi chình mình lại bị một bàn tay của Mục Long tát bay.
Có điều, gã vừa nói xong, Mục Long đã hóa thành một cái bóng, thoáng chốc, Lư Trường Phong lại bị tát bay. Lần này là nửa bên má khác, lại có mấy cái răng hàm bị hắn đánh gãy.
Khác với lần trước là lần này bên cạnh mấy cái răng của Lư Trường Phong còn có một đôi chân, nhìn lên trên đó là Mục Long đang đứng cạnh gã.
"Ta hỏi ngươi mà ngươi vẫn chưa trà lời, đó là mạnh miệng sao?"
Lư Trường Phong đã bị hai cái tát liên tiếp đánh ngơ ngác, nhớ lại thì mới biết ban nãy Mục Long từng hỏi gã một câu.
Ngươi vừa mới nói cái gì? Ta không nghe rõ.
"Ta... ta...", Lư Trường Phong vốn kiêu căng ngạo mạn, lúc này đã không còn sót lại chút nào. Đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt của Mục Long, gã lại càng kiêng dè hơn. Vả lại, mặt cũng bị đánh sưng vù, nói chuyện cũng lắp bắp.
"Ngươi có thể chọn cách không trả lời, ta cũng muốn nhìn xem miệng ngươi cứng như thế nào. Dù gì, ban nãy ta cũng không có dùng sức!", Mục Long cũng không có nói khoác, với cơ thể hiện nay của hắn, sau khi trả qua thử thách Thiên Kiếp, nếu bùng nổ sức mạnh thì muốn một quyền đánh chết Ngự Hồn cảnh hậu kỹ cũng chẳng phải là khó.
"Ta nói, ta nói..."
"Ta vừa mới nói... Mục Long, hay là bản lĩnh của ngươi chính là núp sau lưng phụ nữ ra vẻ anh hùng?", Lư Trường Phong muốn khóc, đây vốn là một câu tràn ngập kiêu ngạo, nhưng giờ dưới sự ép buộc của Mục Long lại bị gã nói một cách nhát gan, rụt rè.
"Ồ, hóa ra là câu này".
Mục Long cũng không tức giạn, chỉ là giơ tay ra, chân cương bùng nổ, sau đó một tay nắm lấy cổ Lư Trường Phong, trực tiếp nhấc gã lên.
Kế tiếp, Mục Long nhìn chằm chằm vào Lư Trường Phong, gằn từng chữ một hỏi: "Vậy thì, giờ ngươi cảm thấy, nếu ta định làm anh hùng thì còn cần đứng đằng sau phụ nữ nữa không".
Lư Trường Phong nghe vậy, lập tức lắc đầu như trống bỏi. Mục Long lại vờ như không thấy, chỉ chộp lấy cổ họng gã, quát: "Lớn tiếng chút, ta không nghe thấy!"
Giờ phút này, Lư Trường Phong quả thật muốn chết, trong lòng càng có bóng ma sâu sắc hơn: mẹ nó ngươi nắm lấy cổ ta thì ta lớn tiếng kiểu gì?
"Không nói gì à? Xem ra, ngươi bị hai bàn tay tát cho ngu người rồi hả? Thôi, ta sẽ không ép ngươi".
Mục Long thả tay ra, thuận tay ném Lư Trường Phong xuống đất, rồi quay đầu nhìn về phía tên còn lại là Mã Cảnh Xuân.
"Nếu gã không trả lời, vậy cơ hội ấy để lại cho ngươi vậy?"
"Ha ha, Mục Long sư đệ, ngươi xem cần gì chứ? Lúc trước, sư huynh ta chỉ là nói giỡn với ngươi thôi, tuyệt đối đừng tưởng thật..."
"Ta đây chợt nhớ ra còn có chút chuyện phải làm, đi trước nhé, xin lỗi không tiếp được, xin lỗi không tiếp được...", Mã Cảnh Xuân cũng không phải đồ ngu, ngay cả Lư Trường Phong cũng bị Mục Long đánh cho không hề có chút sức đánh trả thì huống chi là gã?
Thế nên, tuy trong lòng gã sợ hãi đến cùng cực, nhưng vẫn lau mồ hôi trên trán, ra vẻ bình tĩnh, liều mạng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, hết sức khách sáo.
Gã nói xong bèn xoay người bỏ chạy, đánh không lại, vậy chỉ có thể chạy.