Mục lục
Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long - Mục Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Thấy không ai ngăn cản, Cố Trường Phong cảm thấy thời cơ chín muồi, bèn ra lệnh tiếp: "Người đâu, phế bỏ tu vi Mục Long và đám người liên quan rồi nhốt vào nhà giam, nghiêm khắc thẩm vấn cho ta. Đặc biệt là Mục Long kia, bổn trưởng lão nghi ngờ hắn là mật thám do ma đạo cử tới!"  

             Ông ta vừa ra lệnh, đám Mục Long lập tức bị bao vây. Trong số họ có không ít Linh Văn cảnh, ở trước mặt những người đó, đám Mục Long hoàn toàn không có sức chống trả.  

             Song, ngay khi đám Mục Long sắp bị đàn áp và phế bỏ tu vi thì lúc này trong hư không bỗng dưng truyền đến một giọng nói hồn hậu.  

             "Đợi đã!"  

             Giọng nói ấy như một tiếng chuông vang lên từ trên chín tầng trời, khiến tinh thần mọi người chấn động, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt lập tức thay đổi.  

             Chỉ thấy trong hư không có một bóng người màu xanh, một tay vuốt râu quai nón, một tay chắp sau lưng đạp mây bước đến.  

             "Tham kiến Tượng Vương đại nhân!"  

             Sau khi nhận ra thân phận của Tượng Vương, mọi người đồng loạt cúi chào. Dù sao, Tượng Vương cũng là một trong những Vương giả mạnh nhất trong Tiêu Dao Thần Tông.  

             "Ừ, đứng dậy đi!", Tượng Vương nhìn thoáng qua, vung tay lên nói.  

             "Cảm ơn Tượng Vương!", mọi người nghe vậy lập tức đứng dậy, bắt đầu đoán mục đích Tượng Vương đến đây.  

             Có điều, đúng lúc này, Tượng Vương bỗng trợn to hai mắt, quay sang ba người Cố Trường Phong, hừ lạnh một tiếng: "Hỗn láo, bổn tọa chỉ nói đứng dậy đi, chứ đâu có nói là ba người các ngươi đứng dậy đi. Hay là, mấy người không coi bổn tọa ra cái gì đinh hết?"  

             Tượng Vương vừa nói, trên người vừa tỏa ra từng luồng khí thế của Vương giả Nguyên Thần cảnh, thoáng chốc đã ập về phía ba người.  

             "Tượng Vương đại nhân tha tội, chúng ta tuyệt đối không dám!"  

             Tuy Tượng Vương là Vương giả, nhưng thực lực sâu không lường được kia lại hơn hẳn Vương giả bình thường. Dưới khí thế khủng bố ấy, ba người kia lập tức sợ tới mức rùng mình, vội vàng quỳ rạp xuống đất, không ngừng cầu xin tha thứ.  

             "Hừ!", thấy cái dáng vẻ kia của họ, Tượng Vương lại chẳng thèm để ý.  

             Vốn dĩ, mấy người đinh phế bỏ tu vi của đám Mục Long, nhưng thấy Tượng Vương đến nên cũng không dám khinh suất, đều lùi sang một bên.  

             "Hay là...", rất nhiều cao tầng trong tông có mặt ở đây thấy vậy thì sắc mặt đều trở nên vi diệu, nghe đồn Tượng Vương có chút kính trọng Mục Long.  

             Giờ, ở giây phút quan trọng này, Tượng Vương bỗng nhiên đến, còn vừa tới đã chèn ép đám Cố Trường Phong, hàm ý bên trong chuyện đó thì khỏi nói cũng biết.  

             Quả nhiên, ngay sau đó đã nghe thấy Tượng Vương lớn tiếng chất vấn: "Cố Trường Phong, ba người các ngươi có biết tội?"  

             Câu ấy vừa được nói ra, ba người vốn đang lo lắng bồn chồn, trong lòng lại run rẩy không thôi.  

             Tượng Vương là một nhân vật cỡ nào, người như vậy nói họ có tội thì họ nào dám bảo mình vô tội? Nếu không thì chính là đối đầu với Tượng Vương, vẫn là có tội.  

             Cũng may ba người này cũng như là mấy con cáo thành tinh, nhìn nhau một lát, trong lòng bèn có cách, kính cẩn nói: "Vãn bối, biết tội!"  

             Tượng Vương nghe vậy, đôi mắt chợt sáng lên, sau đó xoay người lại, cười tủm tỉm nhìn ba người: "Vậy ngươi nói thử xem ba người các ngươi có tội gì?"  

             "Thưa Tượng Vương, đám vãn bối không biết nhìn người, làm một tên lòng muông dạ thú như Mục Long lẫn vào trong thí luyện, mặc sức giết hại đệ tử trong tông, khiến thương vong vô số, vãn bối biết tội".  

             Ba người này nhìn như nhận tội, thực ra là đẩy hết tội lên người Mục Long. Dù sao không biết nhìn người thì cùng lắm chỉ bị quở mắng, nhưng Mục Long giết hại đệ tử trong tông sẽ khó mà thoát tội. Hành động ấy của họ là lấy lui làm tiến.  

             Nhưng mà, sau khi Tượng Vương nghe vậy lại chưa trả lời ngay, vẫn cười tủm tỉm nhìn ba người, hỏi tiếp: "Còn gì nữa?"  

             "Vâng?"  

             Ba người nghe vậy nhìn nhau, mặt mày ngơ ngác, chỉ có thể nói tiếp: "Còn nữa đó là vãn bối ngu dốt, không thể hiểu được mong muốn của Tượng Vương đại nhân, sơ sót trong lễ nghĩa, mong Tượng Vương đại nhân tha tội".  

             Tượng Vương nghe thấy thế, vẫn chẳng tỏ vẻ gì, hỏi tiếp: "Còn gì nữa?"  

             "Cái này...", ba người quả thật sắp phát điên, hoàn toàn không biết Tượng Vương muốn làm gì.  

             "Đám vãn bội ngày thường sơ sót trong tu luyện, là trưởng lão lại không thể làm gương cho các đệ tử, vãn bối biết tội", ba người đơ mặt, bị Tượng Vương ép hỏi, còn phải chịu một áp lực như vậy, dưới sự căng thẳng, họ cảm thấy tinh thần mình như sắp sụp đổ.  

             Song, Tượng Vương nghe xong vẫn chẳng trả lời, chỉ liếc ba người một cái, tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa?"  

             "Ngoài những điều đó ra, vãn bối thật sự không biết còn tội gì, mong Tượng Vương đại nhân góp ý, đám vãn bối chắc chắn sẽ hối cải để làm người mới", ba người vừa nói vừa lộ ra vẻ hết sức chân thành.  

             Nhưng lúc này, Tượng Vương lại nở nụ cười: "Ha ha ha..."  

             "Ha ha ha..."  

             "Hay cho câu hối cải để làm người mới, ngay cả việc mình phạm tội gì cũng không biết thì các ngươi hối cải kiểu gì? Dưới pháp nhãn của bổn vương mà vẫn lẫn lộn lẽ phải, có lệ lừa gạt cho qua, các người cho rằng bổn vương là đồ ngu sao?"  

             Giờ phút này, sắc mặt Tượng Vương lập tức sa sầm, trong mắt toát ra vẻ tức giận.  

             Ba người Cố Trường Phong thấy Tượng Vương nổi giận, có thể nói là sợ hãi đến cùng cực.  

             Dù sao, trong Tiêu Dao Thần Tông, Tượng Vương vẫn là một người rời xa hồng trần, có rất ít người thấy ông ta nổi giận.  

            

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK