Biết rõ kết cục mà vẫn lựa chọn đối mặt một mình, người đó phải kiên cường như thế nào chứ?
"Hoan Nhi, cô không nên để đến bây giờ mới nói cho ta...", một tiếng thở dài chứa đựng bao nhiêu chua xót trong lòng Mục Long.
Mọi chuyện đã qua lâu như vậy rồi, đến hôm nay hắn mới hiểu, Vân Kinh Hồng một thân một mình gánh vác nhiều đau khổ như vậy, mà hắn đường đường là một người đàn ông lại hoàn toàn không biết gì cả.
"Long ca ca, Hoan Nhi sai rồi, Hoan Nhi chỉ không muốn khiến Long ca ca gánh vác quá nhiều, cho nên Hoan Nhi vẫn luôn chờ đợi, chờ một thời cơ thích hợp, xin lỗi, Long ca ca... Huynh hãy phạt Hoan Nhi đi..."
Hoan Nhi từ khi sinh ra vào thời kỳ Thái Cổ cho tới bây giờ, không biết đã sống bao nhiêu năm tháng, nhưng lại chưa hề rời khỏi Yêu Thần tháp, rốt cuộc trong lòng nàng ta chỉ có sự đơn thuần của thiếu nữ.
Giờ phút này, nàng ta lại giống như một cô bé làm sai chuyện, cúi đầu, trong đôi mắt to ngập nước tràn đầy hơi nước mờ mịt, nói không chừng một giây sau sẽ khóc lên.
Dáng vẻ này khiến trong lòng Mục Long chua chua.
"Hoan Nhi ngốc, làm sao ta lại trách cô được chứ, ta biết, cô làm như vậy cũng là vì ta".
"Nếu không phải thực lực của ta thấp, sao có thể thành ra như thế được? Nếu như ta có thực lực của Ô Tuyệt Thần, ta sẽ có thể trực tiếp tới Tiêu Dao Thần Tông, nói cho tất cả mọi người, Vân Kinh Hồng là người phụ nữ của ta, có ai dám nói nửa chữ không? Vân tiên tử cô ấy bởi vì ta mà phải quỳ ba ngày ba đêm trong Tiêu Dao Thiên Điện?"
"Thế gian có rất nhiều chuyện đều là như thế, hèn mọn chính là bất đắc dĩ lớn nhất, cũng là tội lỗi. Trước kia khi đối mặt với Ô Tuyệt Thần, ta đã không có cách nào bảo vệ được mẫu thân của ta, bây giờ đối mặt với Tiêu Dao Thần Tông, ta lại không có cách nào bảo vệ cô ấy chu toàn..."
"Nhưng Mục Long ta không tin số mệnh, ta không tin, người hèn mọn sẽ vĩnh viễn hèn mọn, cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ trở thành cường giả!"
"Vân tiên tử có thể bởi vì ta mà vào Khổ Tịch Hàn Nhai, sao ta lại không thể vì cô ấy mà xông pha khói lửa? Nếu có thể trả lại cho cô ấy một sự công bằng, cho dù có chết thì sao chứ?"
Sự áy náy đối với Vân Kinh Hồng trong lòng Mục Long, vào lúc này đã hóa thành ý chí chiến đấu hừng hực, hắn biết, hắn nhất định phải tranh đua, nếu không tranh đua sẽ không được an bình.
"Sư đệ, rốt cuộc ngươi làm sao thế?", phát hiện ra khí thế trên người Mục Long thay đổi liên tục, Triệu Linh Đan càng thêm khó hiểu.
"Ta chỉ đang nghĩ, nếu cả đời này mà không thể ở cùng với người mình yêu thì không khỏi quá mức đau khổ...", lúc Mục Long nói lời này, trong lòng vẫn nghĩ đến Vân Kinh Hồng, cũng không biết bây giờ cô ấy ở dưới Khổ Tịch Hàn Nhai có mạnh khỏe hay không.
Nghe thấy lời này, Triệu Linh Đan bật cười phì một tiếng: "Ngươi năm nay mới mười sáu tuổi, lại có thể nói ra lời buồn bã như thế..."
Nhưng ngay sau đó sắc mặt Triệu Linh Đan lại ảm đạm hẳn đi, dường như đang nghĩ tới điều gì, khẽ thở dài một cái, cảm thán nói: "Tuy nói như thế, nhưng có rất nhiều lúc, mọi người thường không thể tự làm chủ được, con người có vui buồn ly hợp, trăng có mờ tỏ đầy vơi, đại khái là như thế đi".
"Cho nên thật ra ta rất bội phục Vân sư tỷ, có lẽ có một ngày nào đó, ta cũng sẽ không thể làm chủ được vận mệnh của mình, nếu như thật đến lúc đó, chưa chắc ta đã có dũng khí giống như Vân sư tỷ...", Triệu Linh Đan yếu ớt nói.
"Có lẽ là sư tỷ quá lo lắng rồi, dù sao sư tỷ cũng là con gái của giáo chủ, những chuyện kia chắc hẳn sẽ không xảy ra đâu", Mục Long an ủi.
"Con gái giáo chủ ư? Có một số việc, cho dù mẫu thân của ta là giáo chủ cũng không thể sửa đổi, nếu không chuyện của Vân sư tỷ sẽ không xảy ra!", Triệu Linh Đan có Phá Vọng Thần Đồng, trời sinh linh cảm mạnh mẽ, có lẽ có thể để nàng ấy đoán được một chút quỹ tích vận mệnh, cũng có lẽ là trong lúc cảm thấy buồn bã đã khiến nàng ấy nói ra những lời này.
Mặc dù Mục Long không rõ vì sao, nhưng hắn có thể thấy được sự bất an trong đôi mắt của Triệu Linh Đan.
Sau đó, hắn lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm Triệu Linh Đan, trịnh trọng nói: "Nếu như thật có ngày đó, ta sẽ đứng chắn trước người sư tỷ, dùng chiến kích tám thước này giết hết tất cả những người muốn can thiệp vào vận mệnh của sư tỷ!"
Mục Long nói xong, thần kích Như Ý đã xuất hiện trong tay hắn, đây coi như là một sự hứa hẹn của hắn đối với Triệu Linh Đan.
Hắn không hy vọng bi kịch của Vân Kinh Hồng lại xảy ra lần nữa.
"Ừm, ta tin đệ!", Triệu Linh Đan gật đầu, bốn mắt nhìn nhau với Mục Long, trong mắt tràn đầy ý cười.
Nhìn thấy Triệu Linh Đan cười, Mục Long cũng yên tâm, hắn hứa hẹn là vì để Triệu Linh Đan an tâm, mặc dù hắn mãi mãi cũng không hy vọng sẽ có ngày đó.
Nếu như thật sự có ngày đó, chắc chắn hắn thực hiện, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là Vân Kinh Hồng.
Cô ấy bởi vì Mục Long nên mới bị giáng chức xuống Khổ Tịch Hàn Nhai, bây giờ Mục Long bình yên vô sự, nhưng Vân Kinh Hồng lại không thấy mặt trời, phải chịu nỗi khổ cầm tù kia.