Một đêm yên lặng, bất tri bất giác đã đến sáng hôm sau.
Đêm đó, có rất nhiều Người Gác Đêm không ngủ được lâu.
Bởi vì tất cả đều biết rằng trận chiến quyết định sẽ bắt đầu vào hôm nay. Lúc bảy giờ sáng, tại nơi ở của đội hậu cần, một bữa sáng rất thịnh soạn được bày ra ở lối vào của tất cả các lều.
Tuy là bữa sáng, nhưng hầu hết đều là cá lớn, thịt to!
Đây là quy tắc của Người Gác Đêm khi chấp hành nhiệm vụ.
Trước khi đi làm nhiệm vụ đều sẽ ăn no và ăn nhiều thịt, vì rất có thể đây sẽ là bữa ăn cuối cùng trước khi lên đường.
Đối mặt với tiêm quỷ, Người Gác Đêm sẽ luôn xông pha trận mạc với quyết tâm tử thủ!
Điều này cũng đúng với Lê Văn Vân. Vào khoảng bảy giờ, họ mang một bữa sáng thịnh soạn vào, ăn hết toàn bộ.
Bên kia, một vài cô gái cũng ăn hết. Sau khi ăn xong, bọn họ bước ra khỏi lều, đều thay trang phục chiến đấu, trên lưng mang theo song đao.
Mà Doãn Nhu cũng mang theo găng tay của riêng mình.
Lê Văn Vân thở ra một hơi rồi chậm rãi nói: "Bác sĩ Phạm sẽ không tham gia vào cuộc chiến hôm nay, vì vậy sự an toàn của cô ấy sẽ do Tiểu Bạch, Trương Vãn Hà và Thu Thu phụ trách. Thu Thu, anh hợp tác với ba người Doãn Nhu, mục đích duy nhất là giữ chân một con tiêm quỷ màu đỏ!"
“Ừ!” Mọi người đều gật đầu.
Phạm Nhược Tuyết không mặc đồng phục chiến đấu mà mặc áo khoác trắng của bác sĩ. Cô nhìn Lê Văn Vân, liếc nhìn mọi người, nghiến răng nói: "Dù sao thì hôm nay, các người đều phải trở về, cho dù là chỉ còn một hơi thở thôi, tôi cũng sẽ dùng những gì tôi đã học được trong đời để cứu tất cả các người!"
Lê Văn Vân gật đầu, nhìn về phía đỉnh núi.
Ngay khi họ đang nói chuyện, tất cả những người xung quanh, lấy tiểu đội làm đơn vị, bắt đầu tập trung lại, hầu hết họ đều mang theo sự lo lắng trên mặt, đồng thời thỉnh thoảng hướng mắt về phía đỉnh núi.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi, sự di động của Người Gác Đêm phía dưới tự nhiên thu hút sự chú ý của tiêm quỷ. Chẳng mấy chốc, một lượng lớn tiêm quỷ bắt đầu bước ra khỏi phi cơ, một con tiêm quỷ màu vàng bước xuống máy bay, nhìn xuống dưới đỉnh núi, đằng sau là những con tiêm quỷ màu đỏ, tiếp theo là những con tiêm quỷ màu lam. Chúng xếp thành hàng dài!
Lê Văn Vân không khỏi nheo mắt nhìn về phía đỉnh núi.
Tám giờ bốn mươi.
Một nhóm lớn Người Gác Đêm đã bắt đầu tập hợp, Trác Nhất Minh bước ra khỏi lều với Trảm Hồng Đao. Vào ngày này, ông ta cũng thay một bộ đồng phục chiến đấu mới, trên mặt lộ rõ vẻ kiên quyết.
Vương Hồng ở bên cạnh, đôi bạn nối khố chậm rãi bước ra khỏi lều.
Sau nhiều năm, Trác Nhất Minh muốn ra tay lần nữa rồi.
Mọi người đều biết rằng Trác Nhất Minh chỉ có khả năng một đao, nhưng ông vẫn đứng đầu Thiên bảng, được mệnh danh là bất khả chiến bại trên thế giới.
Nhưng khi ông ta băng qua đám đông, một làn sóng buồn bã lan ra trong toàn bộ Người Gác Đêm.
Tất cả đều biết rằng trong trận chiến này, Trác Nhất Minh sẽ ra tay, và hành động của ông ta có nghĩa là... ông ta sẽ chết.
Ông ta đã từng bảo vệ toàn bộ loài người bằng một đao. Ông ta đã bảo vệ loài người nhiều năm như thế, nếu ông ta chết, hướng đi tương lai của Người Gác Đêm, vận mệnh của toàn bộ thế giới ngầm, đều sẽ sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Nếu thực sự có một anh hùng được chọn trong số những Người Gác Đêm, thì không nghi ngờ gì nữa, Trác Nhất Minh chính là người đó.
Vương Hồng và Trác Nhất Minh đi qua con đường của lều trại, trên mặt mang theo nụ cười, Vương Hồng bên cạnh cũng nở nụ cười.
Khi đi qua bên cạnh đám người Lê Văn Vân, Lê Văn Vân cảm thấy có chút chua xót trong nụ cười của Vương Hồng.
Tình cảm của bọn họ còn thân hơn cả anh em ruột, tốt hơn cả rất nhiều cặp vợ chồng. Bọn họ đồng hành bên nhau, cùng trải qua trọn đời.
Và hôm nay, Vương Hồng phải tiễn đưa người bạn già của mình lên đường!
Vương Hồng liếc nhìn Lê Văn Vân, nụ cười trên khóe miệng càng đậm.
Lê Văn Vân cúi đầu không nói chuyện, sau đó xoay người, mang theo đội viên, đi theo phía sau hai người, chậm rãi đi về phía trước.
Cứ như vậy, đoàn người xuyên qua lều, xuyên qua trại, đến chân núi Aspen. Trác Nhất Minh ngẩng đầu, nhướng mày nhìn về phía tiêm quỷ màu vàng trên đỉnh núi, khóe miệng lộ ra một tia khinh thường.
Phía sau họ, tất cả những Người Gác Đêm đều đứng đó, mười mấy siêu cấp còn lại được chia thành hai đội và đứng cùng nhau. Phía sau, có một đội tinh nhuệ. Trong lúc bình thường, chỉ cần siêu cấp không xuất hiện, những đội tinh nhuệ này chính là sự tồn tại mạnh nhất khi thực hiện bất kỳ nhiệm vụ nào. Nhưng hôm nay, mục đích của hàng trăm đội tinh nhuệ là để kéo chân những con tiêm quỷ màu đỏ còn lại.
Và những đội tinh nhuệ này, không biết hôm nay sẽ có bao nhiêu người bỏ mình ở nơi này.
Chiến tranh luôn tàn khốc như thế!
Trác Nhất Minh đứng ở phía trước hít một hơi thật dài, dường như muốn hít thở chút không khí cuối cùng, sau đó giọng nói của ông ta vang lên, không lớn nhưng lọt vào tai của từng Người Gác Đêm một cách rõ ràng.
"Hôm nay, ai cùng tôi chiến đấu, giết chết lũ tiêm quỷ chết tiệt khỏi thế giới này!"
"Tôi!"
Sau lưng là tiếng thét như núi gầm biển rú.
Một nụ cười nồng đậm hiện lên trên khuôn mặt già nua của Trác Nhất Minh. Sau đó, Trảm Hồng Đao của ông ta xoay tròn. Ông ta từ từ rút Trảm Hồng Đao ra!
Loại vũ khí đầu tiên trong phổ vũ khí này, sau nhiều năm, lại ra khỏi vỏ, toàn thân đỏ rực như thể bị tưới bằng máu.
Ông ta nhẹ giọng nói: "Sau ngày hôm nay, tôi sẽ truyền Trảm Hồng Đao cho cậu!"
Những lời này, ông ta nói với Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân sờ mũi không trả lời.
Sau đó, trường đao của Trác Nhất Minh đột nhiên ra khỏi vỏ, chỉ lên đỉnh núi.
"Keng!"
Lê Văn Vân lập tức rút đao Vô Danh ra và chỉ về hướng đỉnh núi.
"Keng!"
"Keng!"
Vô số âm thanh rút đao vang lên khắp chân núi Aspen vào lúc này.
Trận chiến quyết định sắp bắt đầu.
"Vì mọi thứ đang hô hấp!"
Trác Nhất Minh hét lớn.
"Đao phong sở chỉ! Tâm chi sở hướng!"
Phía sau ông ta là tiếng gầm rú cuồng nhiệt của vô số Người Gác Đêm, những tiếng hét lớn dường như xuyên thủng bầu trời.
"Chiến không đường lui!"
Lê Văn Vân hét lớn.
Và âm thanh này giống như một tín hiệu.
"Bùng!"
Vừa dứt lời, phía sau Trác Nhất Minh, bộ đồ chiến đấu của Lê Văn Vân được bật lên! Một âm thanh giống như tiếng dù vang lên vào lúc này. Còn Lê Văn Vân thì cầm đao Vô Danh, đi thẳng lên ngọn núi nhanh như chớp.
"Bùng!"
"Bùng!"
"Bùng!"
Những âm thanh lần lượt vang lên, phía sau Lê Văn Vân, Doãn Nhu, Trần Tiêu và Hoàng Thi Kỳ theo sát.
Sau đó là siêu cấp, đội tinh nhuệ và vô số Người Gác Đêm!
Đối mặt với những tiêm quỷ này, bọn họ không sợ chết, trực tiếp lao thẳng về phía đỉnh núi!
"Shh shh shh..."
Trong núi đột nhiên vang lên một tiếng huýt sáo dài, cùng với âm thanh đó, trên đỉnh núi, bảy con tiêm quỷ màu đỏ cùng hàng ngàn con tiêm quỷ màu lam từ trên đỉnh núi lao xuống.
Bọn chúng dường như luôn duy trì đội hình, số lượng không nhiều bằng Người Gác Đêm, nhưng không có chút nào sợ hãi, hai bên càng ngày càng gần! Càng ngày càng gần!
Về phần Lê Văn Vân, sau khi mở trang bị thì dẫn đầu. Anh nhìn chằm chằm tiêm quỷ màu đỏ lao xuống bằng ánh mắt sáng quắc, chân khí trên người lan tràn phơi phới, nhanh như chớp đối mặt với đám tiêm quỷ xông lên!
Phía dưới, Phạm Nhược Tuyết đang đứng trước phòng y tế. Cô nhìn về phía đỉnh núi, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, lẩm bẩm nói: "Lê Văn Vân, anh... phải sống sót cho em!"
Vương Hồng không hề nhúc nhích. Ông ta và Trác Nhất Minh đứng ở cùng một chỗ, Trảm Hồng Đao của Trác Nhất Minh đã cất đi. Ông ta thuận tay ném ra, Trảm Hồng Đao cùng vỏ đao đứng ở bên cạnh ông ta, cắm vào trong đất. Ông ta nhìn lên ngọn núi, nhìn lên tiêm quỷ màu vàng ở đỉnh núi!
Tiêm quỷ màu vàng cũng không hề nhúc nhích trước, một mình đứng ở trên đỉnh núi, cũng không nhìn xuống mà lại nhìn bầu trời. Ánh mặt trời chiếu rọi tới, toàn thân nó có ánh vàng rực rỡ, trụ kiếm màu đỏ trong tay tỏa sáng động lòng người.
"Giết!"
Lúc này, một giọng nói ầm ầm vang lên, nó thu hồi ánh mắt, nhìn xuống phía dưới.
Ánh mắt của nó rơi vào Lê Văn Vân, người đang đi đầu!
"Khưa khưa khưa..."
Nó phát ra một âm thanh kỳ lạ, như thể đang nói, nhưng ngôn ngữ của nó không thuộc về thế giới này!
Nhưng cùng lúc với giọng nói của nó vang lên, ở phía trước, có ba con tiêm quỷ màu đỏ đang tụ tập với nhau, trực tiếp lao thẳng về phía Lê Văn Vân.
"Vì mọi thứ đang hô hấp!"
Lê Văn Vân gầm lên một tiếng, Phá Không ra khỏi vỏ, bay vòng rồi đập về phía trước. Đồng thời dưới sự gia trì của bộ đồ chiến đấu mới, Lê Văn Vân nhảy lên cao, hai tay cầm đao Vô Danh, hét lớn: "Điệp Lãng!"
Sau đó, anh đánh xuống một đao thật mạnh.
Hai bên va chạm ở lưng chừng núi.