Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Văn Vân thành thật bước lên xe, mấy người còn lại cũng theo sát, con dao kia vẫn luôn chống sau lưng Lê Văn Vân, một người trong số đó cười lạnh nói: "Được đấy thằng nhóc, một lần trêu chọc hết tất cả đám con nhà giàu ở Lâm Hải, mày sợ rằng không biết bản thân sẽ chết như thế nào à." 

Lê Văn Vân cười nhìn bọn họ: "Ai sai các người đến đây?" 

"Đừng nói nhảm, đến rồi mày sẽ biết." Người kia hừ lạnh. 

Xe không ngừng tiến về phía trước, khoảng chừng hơn hai mươi phút sau, xe dừng lại ở cửa một câu lạc bộ tennis. 

Lê Văn Vân bị mắng chửi rồi đẩy xuống xe: "Đi vào!" 

Lê Văn Vân sờ mũi, sau đó tiến vào trong câu lạc bộ! 

Thấy dáng vẻ này của Lê Văn Vân, một người cười nói: "Chà chà, gan cũng khá lớn đấy, đến bây giờ vẫn không hoang mang chút nào." 

"Dù sao cũng là người đã từng ngồi tù chín năm." Bên cạnh có một người cười ha ha nói: "Có lẽ không biết đã bị thông cúc biết bao nhiêu lần rồi, chuyện này đối với cậu ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi." 

"Ha ha ha..." Cả đám người cười vang. 

Lê Văn Vân bị đẩy vào, đến một sân tennis được bật đèn. 

Lúc này trên hàng ghế dài bên cạnh sân tennis, Lê Hoán và Trương Dục nghênh ngang ngồi đó, cách đây không xa là Liễu Bạch và Phương Quân đang đánh bóng. 

Ngoài ra còn có mười mấy người, trong tay đám người này đều cầm gậy bóng chày, ống tuýp các loại. 

Sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân đã đến, Phương Quân và Liễu Bạch thu vợt, Lê Văn Vân bị đẩy lên phía trước, rồi bị một đám người vây lại. 

Phương Quân lau mồ hôi sau đó đứng lên, Liễu Bạch và Trương Dục bên cạnh cũng đứng dậy theo, bọn họ đi vào trong vòng vây, như cười như không nhìn Lê Văn Vân, 

Trương Dục đánh giá Lê Văn Vân, cười nói: "A, mặt không biến sắc, quả nhiên là người từng ngồi tù chín năm". 

Nói xong cậu ta thở dài một hơi: "Đã nói với anh rồi, tôi họ Trương, chữ Trường trong từ hung hăng càn quấy, hiện tại anh nhớ cho kỹ đi!" 

Lê Văn Vân liếc nhìn cậu ta một cái sau đó tầm mắt anh quét qua mấy người kia, sờ mũi nói: "Mấy người..." 

Vừa mới mở miệng Phương Quân đã tiến lên phía trước một bước, cắt đứt lời của Lê Văn Vân: "Anh có tư cách đứng lên nói chuyện với bọn tôi sao? Trước tiên quỳ xuống, chúng tôi từ từ chơi với anh!" 

Lê Văn Vân nhướng mày. 

Trương Dục tiến lên nói tiếp: "Anh Quân bảo anh quỳ, anh nghe không hiểu à?" 

Lê Văn Vân nhìn sang cậu ta, thản nhiên nói: "Cái tên thái giám như cậu đúng là kịp thời truyền lời." 

"Mẹ nó mày nói cái gì?" Gương mặt Trương Dục bỗng phát lạnh! 

Lê Văn Vân sờ mũi, ánh mắt chậm rãi lướt qua ba người Lê Hoàn, Phương Quân và Liễu Bạch, sau đó nói: "Cho nên, hôm nay mấy người tìm tôi đến đây là định cho người đánh tôi một trận?" 

"Đánh anh?" Phương Quân đi tới bên cạnh Lê Văn Vân, sau đó dùng trước mặt Lê Văn Vân: "Hình như anh nhầm rồi, không chỉ đánh anh thôi đâu, chúng tôi còn định... làm anh chịu nhục nhã!". 

Lê Hoán đứng bên cạnh cũng lạnh nhạt nói: "Tôi đã cảnh cáo anh, trở về Lâm Hải rồi thì thành thật một chút, kết quả anh lại dám trêu chọc tôi hết lần này đến lần khác, tay của tôi còn vì anh mà bị thương. Cái mệnh tiện của anh cũng không đền nổi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK