Lê Văn Vân đóng cửa phòng lại, nhìn bảy khúc xương trước mặt.
Trong bảy khúc xương này, hai khúc lấy được từ chỗ Minh Sùng là hai khúc lớn nhất, còn chỗ xương có được từ chỗ Lục Khiêm lại nhỏ hơn nhiều.
Lê Văn Vân miết hai khúc lấy được từ chỗ Minh Sùng trong tay, cảm giác thu hút lẫn nhau rất nhanh lại ập đến, hai khúc xương nhanh chóng tan vào cơ thể anh.
Một luồng chân khí lan ra trong phòng Lê Văn Vân.
Sau đó Lê Văn Vân từ từ nhắm mắt lại.
Bây giờ anh cần một chút thời gian để tiêu hoá.
Tới khoảng 11h, Trần Tiêu và Đạo Ba đến nhà Lê Văn Vân, Đao Ba lúc này trông buồn phiền làm sao.
"Lê Văn Vân đâu?” Vừa vào nhà Lại Tuấn, Đao Ba đã vội hỏi.
Lý Thu đón anh ta, sau đó nói: "Lê Văn Vân ở trong phòng, đang thăng cấp, chuẩn bị cho ngày mai, sao vậy?"
"Tôi tình báo cho anh ta biết bây giờ chúng ta có bao nhiêu người." Đạo Ba. nói: "Tính đến hiện tại, tổng cộng đã chiêu mộ thêm khoảng ba nghìn người. Trong đó đa số là trung cấp, có một ít sơ cấp, khoảng 400 người thuộc hàng cao cấp và 63 người thuộc đỉnh cấp!"
Lý Thu nghe xong, khoé miệng không kìm được mà khẽ nhếch.
Anh ta không nhịn được mà cảm thán: "Không hổ là thiên đường của thế giới ngầm, không ngờ lại có thể chiêu mộ được 63 người đỉnh cấp chỉ trong một ngày, đỉnh cấp của toàn bộ khu Tội Ác e là cũng phải mấy trăm người. Người Gác Đêm đỉnh cấp đa số đều là đội trưởng tiểu đội hoặc người trong tiểu đội ưu tú."
Lý Thu gật đầu: "Được, đợi Lê Văn Vân xong chuyện tôi sẽ báo tin này với anh
ấy, sáng ngày mai 9 giờ, tập kết ở đây, sau đó tiến công khu phía Bắc."
"Được!” Đao Ba nói, sau đó anh ta lại tỏ vẻ lo lắng: "Nhưng mà, chúng ta nhiều người thế này, Lê Văn Vân có cách đưa chúng ta ra không?"
"Sao lại không thể?” Lý Thu nói: "Hodges muốn cẩm thì chém luôn Hodges!"
Khoé miệng Đạo Ba giật giật, anh ta cảm giác mình đang làm việc với một tên điên.
Trần Tiêu lúc bấy giờ mới vội vàng hỏi: "Nếu chúng ta rời đi thì đi đâu?"
Lý Thu ngẩng đầu nhìn Trần Tiêu, sau đó bình tĩnh nói: "Có lẽ sẽ đến khu thám hiểm thứ hai."
Nghe tới đây, mặt Trần Tiêu hơi biến sắc!
Đây là nơi anh ta không bao giờ quên trong suốt cuộc đời này, khu thám hiểm thứ hai là "chiếc tổn cũ của Demps, họ đã từng đại diện Người Gác Đêm Hoa hệ tham gia thi đấu ở đó, anh em thậm chí là vợ anh ta đã chết nơi chiến trường đó.
"Được!” Trần Tiêu hừ một hơi: "Ngày mai... Tôi sẽ dốc hết sức mình!"
Nói xong, anh ta hưng phấn kéo Đao Ba đang sầu não đi ngay.
Đao Ba sầu não như vậy đều có nguyên nhân hết, anh ta bây giờ được cho là siêu cấp, ngày mai đánh nhau, anh ta cảm thấy cho anh ta đối diện với siêu cấp chẳng khác gì đang nướng sống anh ta.
Sau khi họ rời đi, Lý Thu đi lên lầu, anh ta nhìn căn phòng đơn lẻ của Lê Văn Vân, sau đó trải nệm ra nằm ngủ ở sảnh lầu hai.
"Lâu lắm rồi chưa đánh trận thế này." Cố Bạch liếm môi nói: "Lần đánh quy mô lớn thế này còn là lần lão đại đạt được huân chương Tinh Diệu, trận đó chúng ta suýt thì chết sạch ở đó rồi đấy chứ."
"Sao thế, sợ à?” Lý Thu nói: "Thật ra anh không cần cố chấp, nếu sợ thì tới lúc đó trốn đằng sau là được, bây giờ phía đối phương, chúng ta biết được có ba tên siêu cấp là Lục Khiêm, Giản Hưng, Ellen Hilbert! Lão đại là một, số 2 xử
một tên nữa, còn lại một tên cứ giao cho tôi, anh ở phía sau nằm không chờ thắng là được."
"Nằm không cái đầu anh!” Cố Bạch mắng: "Tôi chỉ đang háo hức thôi hiểu không? Háo hức!"
"Bảo vệ mình cho tốt, tôi không muốn mất thêm anh em nào nữa đâu.” Lý Thu đột nhiên nói, nghiêm túc mà cất lời.