Nói xong, anh ta đi đến trước mặt ba người nói: “Hai người đưa hành lý các thứ đến xe đi.”
Lúc anh ta nói mấy câu này, khói thuốc chốc lát phả ra, phà vào mặt ba người.
“Tên nghiện ngập này” Trong lòng Lê Văn Vân khẽ mắng một câu.
Đỗ Tịch Tịch không nhịn được che mũi rồi bắt đầu ho.
Lê Văn Vân vội vàng giúp hai người Đỗ Tịch Tịch và Đỗ Thương Bắc đưa đồ lên xe, sau khi đưa hai người lên xe, Đỗ Tịch Tịch nhìn Lê Văn Vân: “Bao lâu anh mới quay lại?”
“Không biết.” Lê Văn Vân cười nói: “Có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi là được rồi. Phía bên đó không hạn chế dùng điện thoại.”
“Được.” Sắc mặt Đỗ Tịch Tịch có hơi phức tạp.
“Đi đi, sẽ gặp lại mà” Lê Văn Vân cười nói.
Vào lúc này, trong đầu của Lữ Dương lóe ra một câu nói: “Lê Văn Vân, tôi biết trình độ này của anh kém so với tên chó Shawn Dempsey, nếu như anh cần ông đây giúp đỡ, chỉ cần liên hệ ông đây, ông đây chém chết anh ta.”
Lê Văn Vân sờ mũi, lần này anh không có đấu miệng với Lữ Dương.
Lữ Dương nói xong, một chân nhấn ga, chiếc xe địa hình dần dần khởi động chạy ra phía ngoài tiểu khu.
Khi bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, Lê Văn Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóa cửa nhà Đỗ Tịch Tịch rồi quay người bước ra ngoài.
Anh quay về Giang Thành, chủ yếu là muốn giúp Đỗ Tịch Tịch mà thôi, nhưng mà nếu như đã quay lại rồi, anh đương nhiên đi gặp Trần Vũ mới được.
Trần Vũ đã dọn ra khỏi biệt thự của anh ấy.
Thật là, sau khi Lê Văn Vân rời đi, tên này cảm thấy biệt thự quá to, anh ấy và con của anh ấy hai người ở không quen. Sau đó anh ấy mua một căn phòng cấp hai để ở.
Lê Văn Vân biết địa chỉ. Anh gọi một chiếc xe, rất nhanh thì đến cửa bên ngoài tiểu khu.
Hôm nay là thứ bảy, Trần Vũ không có đi làm.
Anh xem địa chỉ cụ thể một lát, sau khi hỏi thăm bảo vệ ở tiểu khu, rất nhanh đi vào trong tiểu khu.
Anh nhanh chóng đến được trước cửa nhà Trần Vũ, lúc đến anh phát hiện cửa nhà Trần Vũ đang mở, đồng thời bên trong còn có tiếng khóc của trẻ em, còn có một âm thanh khác vang lên.
Chân mày của anh khẽ cau lên.
“Trần Vũ!” Một giọng nữ vang lên nói: “Chúng ta không có ly hôn, bây giờ căn nhà này có một nửa của tôi, còn có tiền của anh, cũng có một nửa của tôi, đây là tài sản kết hôn của chúng
ta."
Nghe đến đây, trong lòng Lê Văn Vân chấn động.
Anh biết, cô vợ bỏ chạy của Trần Vũ, quay về rồi, hơn nữa từ hơi thở có thể thấy bên trong có không ít người, cô ta đưa người đến nhà Trần Vũ gây sự rồi.
Lê Văn Vân không vội vàng đi vào mà đứng ở cửa chú tâm lắng nghe.
“Lý Quyên, cô đừng quá đáng” Trần Vũ to tiếng nói: “Cô sinh Nhạc Nhạc xong, vừa đến đây đã bỏ đi với người đàn ông này, bây giờ cô thấy tôi có chút tiền, cô liền dẫn người đàn ông này về đây, đã vậy lại còn muốn phân chia tài sản của tôi. Cô còn biết xấu hổ hay không?”
“Tên nhóc kia, nói chuyện cho đàng hoàng vào? Muốn ăn đánh phải không?” Một người đàn ông rống lên.
“Mẹ mày, có bản lĩnh thì đánh chết tạo đi.” Trần Vũ lớn giọng nói.
Lý Quyên cười lạnh nói: “Tại sao tôi phải bỏ đi? Còn không phải là do trước đây tôi không hiểu chuyện đi gả cho anh à? Nhạc Nhạc là con của tôi, chúng ta còn chưa ly hôn. Về mặt pháp lý mà nói, chúng ta vẫn chưa ly hôn. Tiền anh kiếm được sau khi kết hôn thì một nửa là của tôi, căn nhà này có một nửa là của tôi, với lại tiền tiết kiệm của anh nữa!”
Cách đó không xa, Lê Văn Vân ngẩn người.
Người tên Lý Quyên này là người vợ mà Trần Vũ cưới khi anh ấy còn ở nông thôn.
Anh bỗng nhiên phát hiện trên đời này có khá nhiều người không biết xấu hổ.
Da mặt của Lý Quyên quả thực giống với Ngô Thị Hương và Nguyễn Vũ Đồng, thậm chí còn có phần hơn.
Chỉ khác là sau khi ly hôn, Ngô Thị Hương và Nguyễn Vũ Đồng phát hiện ra rằng Lê Văn Vân rất giàu, nên muốn được chia một bát canh.
Còn Lý Quyên này lúc mới lên thành phố đã bỏ rơi chồng con để chạy trốn, để lại Nhạc Nhạc mang trong mình căn bệnh bẩm sinh, khiến Trần Vũ một thân một mình lo toan mọi thứ.
Bây giờ nhờ người thân mà cô ta phát hiện Trần Vũ có tiền, lại chạy tới đây muốn chia một nửa, như vậy không phải là quá đáng lắm sao.
“Cô nằm mơ đi!” Trần Vũ cười lạnh nói: “Tiền của tôi một hào cũng không liên quan đến cô!”
“Anh Trần Vũ.” Lúc này, một giọng nói khác lại vang lên: “Tôi là luật sư của cô Lý Quyên. Về
mặt pháp lý, cô Lý Quyên và anh vẫn là quan hệ vợ chồng, hai người chưa làm thủ tục ly hôn. Vì vậy tài sản, tiền tiết kiệm hiện tại của anh đều có thể được tính là tài sản sau hôn nhân. Đương nhiên, một nửa số đó nên được trao cho cô Lý Quyên. Nếu anh đưa ngay bây giờ, mọi người sẽ thoải mái. Còn nếu anh không đưa, đi tới bước pháp luật. Mọi người đều lãng phí. thời gian!”
“Các người muốn kiện thì kiện đi, tôi không tin trên đời này không có pháp luật.” Trần Vũ chửi mắng.