Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng mấy chốc họ đã đến trước một cánh cổng sắt. Có mấy người cũng đang đứng ở chỗ cánh cổng, sau khi nhìn thấy Hoàng Gia Gia họ cũng vội vàng chào hỏi. 

Sau đó cánh cổng sắt mở ra. 

“Chúc cậu Hoàng chơi vui vẻ. Nhất định hôm nay sẽ toàn thắng đầy túi và hai tay ôm hai người đẹp.” Người đứng ở cửa nói. 

Nghe vậy, cả Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đều mỉm cười nhìn anh ta. Hoàng Gia Gia vội vàng trợn mắt nhìn rồi sau đó lấy từ trong ví ra hai nghìn tệ, đưa cho mỗi người một nghìn và nói: “Đừng nói nhảm, ông đây là người đàn ông nghiêm túc đó.” 

Đương nhiên hai người kia vui mừng đến mức cười toe toét và nói: “Chúng tôi biết mà, chúng tôi biết mà.” 

Kèm theo đó là tiếng mở cánh cổng sắt. Khung cảnh vốn dĩ đang yên tĩnh bỗng trở nên sôi động. Sau cánh cổng sắt là cảnh tượng thật bề thế, một vùng ánh sáng rực rỡ chói lòa hiện ra. Dưới lòng đất này được trang hoàng rất đẹp, nhìn thật xa hoa lộng lẫy. 

Hoàng Gia Gia nhanh chóng kéo Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ đi vào, anh ta vội họ khù khụ: “À đúng rồi, mọi thứ trong sòng bạc ngầm này đều được giao dịch bằng tiền mặt và thanh toán trực tuyến không được chấp nhận. Nếu hai người muốn chơi thì tôi sẽ đưa cho hai người một ít tiền.” 

Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “Bây giờ tôi chưa cần tới, chúng tôi chỉ cần đi tham quan để mở mang kiến thức là được rồi. Nếu muốn chơi thì tôi có thể đến phòng số chín, khu vực quán bar để tìm cậu.” 

Hoàng Gia Gia hơi ngượng ngùng vội e hèm nói: “Vậy thì đến lúc đó anh có thể gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho tôi, nếu không tôi sẽ rất khó xử đó.” 

Lê Văn Vân cười khanh khách. Anh biết rằng anh chàng này chắc chắn sẽ gọi công chúa đến phục vụ rượu hoặc gì gì đó nữa và ước tính rằng anh ta sẽ chơi rất cởi mở. 

Anh sỜ mũi và nói: “Được rồi.” 

Sau khi bàn xong, Hoàng Gia Gia nóng lòng nói: “Vậy anh đi tham quan trước đi, tôi đi chơi trước đây.” 

Nói xong anh ta chạy ra xa khỏi Lê Văn Vân và lao vào sòng bạc dưới lòng đất, sau vài lần quẹo thì anh ta biến mất khỏi tầm nhìn của Lê Văn Vân. 

“Chắc chắn tên nhóc này đang làm chuyện xấu” Hoàng Thi Kỳ bĩu môi nói: “Lê Văn Vân, anh bớt quấn lấy cậu ta đi.” 

“Ừm, tôi cũng không muốn quấn lấy cậu ta” Lê Văn Vân sờ sờ mũi của mình: “Đi thôi, chúng ta đi tham quan nào.” 

Sòng bạc ngầm này có ba tầng. Tầng một là tầng lớn nhất, có rất nhiều khu vực, quán bar, karaoke, chợ đồ cổ, đủ thứ trên trời dưới đất. 

Tầng thứ hai là nơi dành cho dân chơi cờ bạc thuần túy. Tất nhiên, số tiền đánh bạc tối thiểu là trên một ngàn nhân dân tệ, còn tầng thứ ba là nơi dành cho hắc quyền. 

Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đến đây chủ yếu là họ xem có gặp được người của Hồng Nguyệt và Bóng Tối hay không. 

Họ bắt đầu dạo quanh tầng một. 

Ngay khi bọn họ rời đi thì phía sau Lê Văn Vân, cánh cổng sắt lại mở ra. Sau đó Hứa Giang từ ngoài cửa bước vào, anh ta nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ thì hai mắt anh ta hơi nheo lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉa mai. 

Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ dạo một vòng và đi đến khu vực đồ cổ. 

“Ồ, đây không phải là Lê Văn Vân sao?” Đúng lúc này, bên tai bọn họ vang lên một giọng nói: “Đã mấy năm không gặp, sao anh lại đến sòng bạc ngầm Yến Kinh của chúng tôi vậy?” 

Lê Văn Vân quay đầu nhìn xung quanh thì phát hiện phía sau mình có một người đàn ông gầy gò đang đứng đó, anh ta trông như khoảng ba mươi tuổi. 

“Anh có quen không?” Hoàng Thị Kỳ nhíu mày hỏi. 

Lê Văn Vân lắc đầu nguầy nguậy. 

Thậm chí người kia không có một chút ấn tượng nào trong tâm trí anh. 

Sau đó anh hỏi: “Anh là ai? Chúng ta có quen biết nhau không?” 

“Anh là ai? Chúng ta có quen biết nhau không? Lê Văn Vân bất ngờ hỏi. 

Đầu tiên người đàn ông gầy gò kia hơi sửng sốt, sau đó khuôn mặt anh ta lộ ra vẻ thẹn quá hóa giận, nói: “Giả vờ cái gì, cậu giả vờ với tôi nữa xem!” 

“Anh nhận nhầm người rồi!” Lê Văn Vân bất lực nói. 

“Chậc chậc, xem ra cậu quả thực không nhớ tôi rồi. Nhưng tôi lại nhớ rất rõ, tôi đã từng hận không thể lột da rút gân cậu!” Người đàn ông gầy gò đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Năm năm trước, chúng ta vẫn còn là đồng nghiệp ở tập đoàn Phong Vận, nhớ không? Ồ, không đúng, khi ấy tôi nhớ là tôi là cấp trên của cậu, sau đó vì cậu mà ông đây đã bị tập đoàn Phong Vân sa thải!” 

Lê Văn Vân câm nín, anh vẫn có ấn tượng về tập đoàn Phong Vân. 

Năm năm trước, Lê Văn Vân đến Yến Kinh để thực hiện nhiệm vụ, cũng chính là lần mà Hoàng Tông Thực được anh cứu. 

Lúc đó, Người Gác Đêm nhận được tin tức nói rằng Lâm Hải có một số phú hào sắp bị ám sát! 

Trong danh sách đó có một số lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Phong Vận cùng với Hoàng Tông Thực của Ngân hàng Tân Hải và những người khác. 

Lúc ấy, Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ đã đến Yến Kinh. Lê Văn Vân đi làm ở chi nhánh trực thuộc tập đoàn Phong Vận, còn Hoàng Thi Kỳ lại đến làm việc ở Ngân hàng Tân Hải. 

Cũng chính lần đó, hai người họ đã lấy được thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải! 

Đồng thời bên tập đoàn Phong Vân còn cho Lê Văn Vân một số cổ phần của tập đoàn, lợi nhuận đều sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản của Lê Văn Vân đều đặn hàng năm. 

Những hình như tất cả đều do bên Người Gác Đêm quản lý. 

Nghe người đàn ông này nhắc đến như vậy, Lê Văn Vân lập tức cảm thấy anh ta có chút quen thuộc, anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Ồ, tôi nhớ ra rồi. Anh tên... anh tên là, anh tên là gì ấy nhỉ? Hồ Tiến! Đúng không?” 

Người đàn ông gầy gò nghe Lê Văn Vân nói vậy liền tức đến xanh mặt, đáp: “Tôi tên Ngô Tiến!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK