“Tôi không có số điện thoại của anh ta.” Giọng nói của Trần Hiểu Nguyệt vang vọng xuống.
Lê Văn Vân hơi thở phào.
Phan Minh Vũ nhíu mày lại, sau đó nhìn về phía bên cạnh nói: “Chú Trương, phía sau còn có một căn phòng, nếu không chú đưa cô ta vào trước đi? Chờ xong việc nhỏ này rồi để cháu giải tỏa một chút.”
“Đừng nóng vội!” Trương Chí Dũng lạnh lùng nói: “Chú đã nói chú phải khiến thằng oắt con kia quỳ gối trước mặt chú, để cô ta tận mắt nhìn thấy.”
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Nghe đến đó, Lê Văn Vân không còn chần chờ nữa, nhanh chóng chạy lên cầu thang.
Bên trong tiệm net ước chừng có ba bốn mươi người.
Không giống với lần trước, lần này càng đông người hơn, hơn nữa phần lớn bọn họ đều cầm vũ khí trong tay!
Dao kéo, ống thép, gậy bóng chày...
Ngay khi Lê Văn Vân xuất hiện ở cửa, mọi người đều đồng loạt liếc nhìn về phía này.
“Lê Văn Vân, anh đến đây làm cái gì!” Cách đó không xa, Trần Hiểu Nguyệt bị trói ở trên ghế, nhìn dáng vẻ quấn chặt của cô trông rất có tính nghệ thuật. Khi cô vừa nhìn thấy Lê Văn Vân thì đã hét lớn một tiếng: “Đi mau!”
“Đi?” Phan Minh Vũ cười dữ tợn một tiếng nói: “Bây giờ muốn đi? Muộn rồi!”
Trong lúc nói chuyện, có mấy người nhanh chóng bao vây đến cửa cầu thang.
Phan Minh Vũ cười như không cười nhìn Lê Văn Vân nói: “Chà chà, vốn tôi còn đang nghĩ làm sao để bắt anh lại đây, bây giờ tốt thật, tự mình nộp mạng”
Lê Văn Vân sở mũi, nhìn vào bên trong.
Cái bàn trước quầy bar có hai người đang ngồi, cũng là hai người duy nhất được ngồi, một người trong đó chính là Trương Chí Dũng, mà người còn lại chính là một người đàn ông trung niên, anh hơi nhíu mày lại.
Hiển nhiên, hẳn người này chính là Dương Hải.
Di động bên cạnh ông ta vẫn luôn rung lên, Lê Văn Vân đi về phía bọn họ, thấy trên di động lóe lên ba chữ Đỗ Thương Bắc.
“Di động ông đang kêu kìa.” Lê Văn Vân nhắc nhở nói.
Dương Hải nghe thấy Lê Văn Vân nói, phản ứng đầu tiên là hơi sửng sốt!
Ông ta không ngờ, trong tình huống này mà Lê Văn Vân lại còn giữ được bình tĩnh như vậy, ông ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Ông Đỗ không quản được chuyện này, tôi không nghe điện thoại là vì không cho ông ta quản chuyện này, tôi cũng chỉ muốn tốt cho ông ta, mấy người ngàn lần vạn lần không nên trêu chọc anh Trương!”
2
.
“Địa vị của ông rất lớn sao?” Lê Văn Vân nhìn về phía Trương Chí Dũng hỏi.
“Địa vị của tôi lớn hay không cậu không cần biết, tóm lại tôi không phải là người mà một người nhỏ bé như Đỗ Thương Bắc có thể chọc vào.” Nói rồi, ông ta cười tủm tỉm đứng dậy nói: “Không phải lần trước, thằng con nhà cậu rất ngông cuồng với tôi sao?”
Trần Hiểu Nguyệt cắn răng nói: “Thả anh ta đi, mấy người thả anh ta đi, tôi sẽ ngủ với mấy người!”
Lê Văn Vân kinh ngạc nhìn Trần Hiểu Nguyệt, trong lòng thầm nghĩ: “Cô gái này rất khí phách đó.”
“Tự cậu ta đã tìm đến cửa mà còn muốn chạy?" Trương Chí Dũng cười nhạo một tiếng nói: “Chờ lát nữa khi hai chúng ta sung sướng, để cho cậu ta đứng nhìn bên cạnh, ngẫm lại thì rất kích thích đó!”
Phan Minh Vũ liếm môi nói: “Chú Trương, cháu có thể đánh tên này một trận trước không?”
Dương Hải nhìn vẻ bình tĩnh của Lê Văn Vân, hơi nhíu mày lại, nhưng vẫn không nói chuyện.
Trương Chí Dũng gật đầu nói: “Có thể, đừng đánh chết là được, chờ lát nữa chú còn phải để cậu ta xem phát sóng trực tiếp!”
Phan Minh Vũ liếm môi, đi về phía Lê Văn Vân.
Mà Lê Văn Vân lại không di chuyển, anh chỉ hơi híp mắt lại, nhìn về hình xăm bên tay Trương Chí Dũng!
Hình xăm, với những người trên thế giới này không tính là gì, cũng chẳng ai quan tâm. Liếc mắt nhìn lại, thì cũng chỉ là một hình xăm bình thường mà thôi.
Hình xăm không lớn, hình dạng một đóa hoa sen đang dần nở ra, chính giữa hoa sen xen kẽ từng con dao găm thật nhỏ, mắt thường cũng khó nhìn thấy được.
Mà Lê Văn Vân thì hiểu rõ, hình xăm này đại diện cho tổ chức thần bí “Hồng Nguyệt” kia!
Là tổ chức sát thủ nổi tiếng thế giới ngầm, bọn họ khống chế không ít người giàu có và tài phiệt trên thế giới.
Lần này người Hồng Nguyệt tới Giang Thành vốn định ra tay với Đỗ Thương Bắc, nhưng điều bí ẩn là Người Giác Đêm chỉ nhận được tin tức mà chưa điều tra rõ về thân phận của bọn họ. Ngược lại còn làm thiệt hại ba người của mình.
Chỉ có một người duy nhất là bị Lê Văn Vân tát chết.