Lê Văn Vân liếc nhìn Dương Dục cười nói: "Tất nhiên là có cơ hội rồi, nhưng vẫn phải có một số quy tắc tuyển người, ngài Minh sẽ nói cụ thể cho anh biết."
Lần này Lê Văn Vân đến đây, nhiệm vụ chủ yếu là giải quyết Hodges, còn việc chiêu mộ vào Người Gác Đêm, đặt ra quy định của thành phố này và thu nạp sắp xếp người của Hồng Nguyệt đều giao cho mấy người Trác Nhất Minh và Vương Hồng.
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, Minh Sùng đã đáp xuống bên cạnh Lê Văn Vân, anh ta nhìn Lê Văn Vân nói: "Bên bến cảng giao cho các cậu đó."
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Tôi đang định đi qua đó đây, anh đã thông báo cho ông cụ chưa?"
Minh Sùng gật đầu đáp: "Tôi đã thông báo rồi, có lẽ tối nay người sẽ đến, Vương Hồng, bà Loan và Hồng Mai Quế sẽ cùng tới đây."
“Vậy tôi đến bến cảng trước.” Lê Văn Vân nói.
“Đúng rồi.” Minh Sùng trầm ngâm nói: “Bên này sẽ thi công sân bay tạm thời, nên cậu không cần phải rời đi bằng thuyền nữa, mà cứ ở lại đây đi, đợi sau khi sân bay được xây dựng xong, cậu cứ ngồi thẳng máy bay quay về là được.”
Lê Văn Vân sửng sốt.
Sân bay tạm thời ư? Dựa vào năng lực của Người Gác Đêm, quả thật không quá khó để xây dựng trong ngày hôm nay, dù gì nơi này cũng còn rất nhiều đường, chỉ cần cải tạo lại đôi chút là được, rồi đậu một hai chiếc máy bay cũng không phải là vấn đề to tát.
“Được.” Lê Văn Vân gật đầu đáp.
“Cậu đã ăn cơm chưa, đến lúc đó tôi sẽ cử người đưa cơm cho cậu.” Minh Sùng lại đích thân căn dặn: “Tôi sẽ tự tay xuống bếp.”
Lê Văn Vân nhất thời sáng mắt, anh vẫn rất hài lòng về đồ ăn ở Tứ Hợp Lâu. Ngoài thân phận là Người Gác Đêm số một, Minh Sùng còn là đầu bếp cực kỳ tài ba, thuộc loại đỉnh cấp nhất trên toàn thế giới.
“Vậy thì chúng tôi đi trước.” Lê Văn Vân nói.
Ba người lại lên xe, tốc độ rời đi đã nhanh hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến bến cảng.
Bây giờ ở bến cảng hơi trống trải, lúc Hodges chết, rất nhiều người ở bến cảng đã rời đi.
Lê Văn Vân tìm một chỗ ngồi xuống ở trên bến cảng, rồi nhìn về phía Lữ Dương nói: "Cậu đi vào trong thành phố mua một bộ bài tú lơ khơ đi, ba người chúng ta sẽ chơi đấu địa chủ, bằng không ngồi đây sẽ chán lắm."
Lữ Dương gật đầu nói: "Anh nói cũng có lý."
Anh ta liền ngoan ngoãn lái xe quay lại thành phố.
Lê Văn Vân và Lý Vũ Thấm đi lên chiếc du thuyền nhỏ, rồi ngồi xuống boong tàu.
Chẳng mấy chốc, tai của Lê Văn Vân khẽ nhúc nhích, anh nghe thấy một tràng tiếng bước chân, rồi anh ngẩng đầu lên nhìn qua đó, quả nhiên phát hiện ra ở cửa cảng có mấy chục người đang đi về phía bên này.
Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy Lê Văn Vân đang ngồi trên du thuyền, đám người đó đều sửng sốt, rồi né tránh ở bên đó không dám bước tới.
Lê Văn Vân vẫy tay với bọn họ, nhưng đám người đó đều biến sắc, rồi xoay người lại chuồn đi.
“Anh thật uy phong, bọn họ vừa nhìn thấy anh đã chạy mất dạng.” Lý Vũ Thấm ngồi bên cạnh vẻ mặt sùng bái nói: “Sau khi chúng ta quay về hãy kết hôn đi.”
“Ừm, chuyện này quá gấp gáp rồi đó.” Lê Văn Vân vội vã muốn từ chối.
Anh hơi hối hận vì đã để Lữ Dương đi mua bài tú lơ khơ, sớm biết thế này mình nên đi mua mới phải, bây giờ mình và Lý Vũ Thấm ở riêng với nhau, thật sự hơi lúng túng.
Thật ra trước đây, Lê Văn Vân cũng không cảm thấy lúng túng, anh và Lý Vũ Thấm từng là bạn bè trải qua sinh tử, trước đây năm nào Lý Vũ Thấm cũng sẽ đến tìm bọn họ để chơi. Lúc đó Lý Vũ Thấm cũng liên tục nói đến chuyện này từ sáng đến tối, sau đó người trong tiểu đội 11762 bắt đầu đùa bỡn, Lê Văn Vân cũng cười theo.
Nhưng bây giờ đã có năm sáu năm không gặp nhau, suy cho cùng giữa bọn họ vẫn có chút xa lạ.
“Chuyện này không gấp gáp ư?” Lý Vũ Thấm bĩu môi nói: “Anh đã gần hai mươi tám tuổi rồi, mà em cũng đã hai mươi bảy, đã sớm đến độ tuổi nên kết hôn rồi, hơn nữa… em có một thông tin muốn nói cho anh biết.”
Lê Văn Vân cau mày hỏi: "Thông tin gì?"
"Bây giờ vẫn chưa có nhiều người biết, bởi vì ông nội của em vẫn chưa xác nhận. Trước đây ông nội của em nói, ông đã nắm được dấu vết của rất nhiều vật thể lạ ở trong vũ trụ, nhưng ông lại không chắc chắn. Ông nghi ngờ đó là một lượng lớn tiêm quỷ, bây giờ ông vẫn đang chứng minh điều đó. Nếu ông chứng minh thành công, cũng có nghĩa là... rất có khả năng tiêm quỷ sẽ xâm lược với quy mô lớn." Lý Vũ Thấm nói: "Nếu tiêm quỷ xâm lược thì đó sẽ ngày tận thế, nên em muốn kết hôn với anh, rồi sinh ra một đứa con."
Lê Văn Vân sửng sốt, nhìn Lý Vũ Thấm hỏi: "Cô nói thật hay giả vậy?"
"Sau khi em rời khỏi căn cứ thì không biết gì nữa, nói tóm lại, một khi thăm dò được, ông nội sẽ thông báo cho ông nội Trác Nhất Minh. Nếu bọn chúng thật sự xâm lược về mọi mặt, vậy thì sự tồn tại của tiêm quỷ, thế giới ngầm và Người Gác Đêm đều không thể che giấu được, cuộc sống yên bình sẽ hoàn toàn chấm dứt." Lý Vũ Thấm bĩu môi nói: "Em vẫn chưa được yêu đương, cũng muốn có một đứa con với anh."
Nhưng Lê Văn Vân lại nhíu chặt mày.
Trên thực tế, Lê Văn Vân hoàn toàn không hay biết về tin tức mà Giản Hưng đã tiết lộ cho Trác Nhất Minh biết là vẫn còn mười ngày nữa.
Bây giờ nghe Lý Vũ Thấm nói thế thì nhất thời hơi hoảng loạn.
Nếu tiêm quỷ xâm lược về mọi mặt, quy mô lớn hơn lần trước, theo suy đoán của Hodges, sẽ có cấp bậc màu tím đáp xuống, đến lúc đó sẽ là một đả kích mang tính hủy diệt. Một khi lũ tiêm quỷ đáp xuống thành phố bình thường, sẽ gây ra thiệt hại vô cùng lớn.
Bố mẹ, người thân và bạn bè của anh vẫn đang ở Lâm Hải, Yên Kinh. Bây giờ anh bắt đầu lo lắng cho sự an nguy của bọn họ.
“Ông nội của cô có nói nếu là thật thì sẽ mất bao lâu không?” Lê Văn Vân hỏi.
Lý Vũ Thấm sờ cằm nói: "Ông nội từng nói, nếu là thật, có lẽ sẽ mất tầm một tháng kể từ lúc em rời đi. Nếu tính thời gian thì bây giờ chỉ còn lại mười ngày nữa thôi."
Lê Văn Vân: "..."
"Anh đừng quá lo lắng, cũng có khả năng là ông nội đã phán đoán sai." Lý Vũ Thấm nói: "Hơn nữa dù thế nào, có lẽ đến lúc đó chúng ta đã có thể quay trở về. Em sẽ đi bảo vệ bố mẹ của anh, nên anh cứ việc đi tác chiến, bây giờ em đã rất lợi hại rồi."
Dứt lời, Lý Vũ Thấm liền vung nắm đấm của mình.
Quả thật cô ta là thiên tài võ đạo, trong tình huống không có chiến đấu, bây giờ cô ta đã đạt đến trình độ siêu cấp, khuyết điểm duy nhất là Lý Vũ Thấm chỉ có một thân bản lĩnh, hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến.
"Vận mệnh ư? Tốc độ vùng lên của thế hệ trẻ ngày nay ngày càng nhanh." Lê Văn Vân từ từ thở hắt ra.
Trong tiểu đội của bọn họ, Hoàng Thi Kỳ và anh đã lần lượt đột phá, nếu Đường Đường vẫn còn sống, Lê Văn Vân đoán anh ấy cũng sẽ đột phá một cách nhanh chóng.
Sau đó là Trần Tiêu, bây giờ là Lý Vũ Thấm, số lượng thanh niên đạt đến siêu cấp đang liên tục tăng lên.
Mà ở chính giữa, thời đại của Giản Hưng, dường như đã bị gián đoạn, rất ít người đạt đến siêu cấp.
Rồi đến thời đại trước đó nữa, chính là đám người Trác Nhất Minh.
Có rất nhiều người đã nhanh chóng vùng lên, dường như đang báo trước nguy hiểm sắp ập đến.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, trong lòng Lê Văn Vân hơi dao động, anh nhìn về một nơi ở gần đó, một người quen của Lê Văn Vân đang đứng ở đó. Sau khi nhìn thấy tầm mắt của Lê Văn Vân đang nhìn về phía bên này, anh ta đã ho khan một tiếng, rồi đi về phía Lê Văn Vân.
Đó chính là Lý Kim Minh – thuyền trưởng đã chở đám người Lê Văn Vân quay về.