Chẳng mấy chốc mà buổi đấu giá đã đi đến phần cuối, món đồ cuối cùng cũng là đồ cổ, không có quá nhiều sức hấp dẫn với Lê Văn Vân.
Lúc còn chưa kết thúc, bọn họ đã rời khỏi địa điểm đấu giá từ sớm.
Mục đích ra ngoài của bọn họ là muốn xem những người ra giá lúc trước đi như thế nào, sau đó theo dõi, muốn điều tra lại lịch của bọn họ.
Điều khiến bọn họ ngạc nhiên là sau khi những người kia đi ra, có rất nhiều người cũng cùng
đi ra ngoài.
Lê Văn Vân chép miệng, nói: “Ha, có vẻ như đã bớt một chút rắc rối cho chúng ta, đám người này hình như muốn cướp đồ”
Hoàng Thi Kỳ cười nói: “Hình như là vậy, họ muốn đi theo thì trước tiên cứ để bọn họ đi theo đi. Sắp mười hai giờ rồi, chúng ta lên tầng ba xem một chút.”
Lê Văn Vân gật đầu.
Hai người họ lên tầng ba, đưa cho người gác cửa ở tầng ba xem giấy mời, sau đó người gác cổng dẫn bọn họ đến một phòng ba của tầng ba.
Vừa bước vào, hai người đã phát hiện ra Hoàng Gia Gia đang ngồi trong đó, bên cạnh anh ta còn có hai người đẹp.
Rõ ràng là anh ta đã uống rất nhiều rượu, nhưng lúc này anh ta lại rất tỉnh táo, không hề say xỉn một chút nào.
Nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ bước vào, anh ta bước tới, nói với Lê Văn Vân với vẻ
mặt thê lương: “Anh Vân của tôi ơi, tôi bảo anh đấu giá đồ không phải là mua món đồ đắt như thế. Ba tỷ, anh muốn tôi chết hả! Tôi xong đời rồi, lần này đoán chừng ông nội tôi thật sự sẽ đóng bằng thẻ ngân hàng của tôi mất!”
Đúng vậy, anh ta đã nhận được tin rồi.
Ba tỷ đấy, đó là ba tỷ đấy!
Vốn dĩ anh ta tưởng nếu như Lê Văn Vân chỉ đấu giá mấy thứ chừng mấy nghìn vạn thì có lẽ anh ta còn có thể chấp nhận được.
Qua hôm nay, anh ta đã thật sự nhận thấy chị gái và ông nội của mình vô cùng yêu thích Lê Văn Vân, hơn nữa quan hệ của họ còn rất tốt, họ cực kỳ tin tưởng anh.
Vì vậy anh ta mới định bỏ ra mấy nghìn vạn để lấy lòng Lê Văn Vân, thiết lập quan hệ với anh, sau này nếu như anh ta có chọc đến Hoàng Hân và Hoàng Tông Thực thì có thể nhờ Lê Văn Vân nói giúp.
Nhưng anh ta không thể nào ngờ Lê Văn Vân lại đấu giá đồ có giá trị lên đến ba tỷ.
Dù là bản thân Hoàng Gia Gia anh ta thì cũng chưa chắc có thể một lần lấy ra được chừng đó tiền. Từ khi anh ta tốt nghiệp đại học cho đến nay, anh ta cũng chưa từng tiêu pha nhiều như thế.
Trên thực tế, Hoàng Gia Gia mở công ty giải trí, bản thân anh ta cũng ăn chơi vô độ nhưng sau mấy năm ăn chơi, anh ta không những không tốn tiền mà ngược lại tiền trên tài khoản còn nhiều thêm được một ít.
Anh ta có Ngân hàng Tân Hải làm chỗ dựa, anh ta muốn mở công ty thì sẽ có vô số người mang tiền đến đầu tư, dù cho chỉ vì muốn lấy lòng Ngân hàng Tân Hải mà thôi.
Còn Lê Văn Vân thì lại lấy mất của anh ta ba tỷ chỉ trong một lần, sao anh ta có thể chịu cho nổi.
Anh ta nhìn biểu cảm của Lê Văn Vân mà nước mắt chỉ muốn rơi xuống thôi.
“Tôi xong đời rồi, xong thật rồi!” Hoàng Gia Gia nói: “Ba tỷ đấy, nhất định ông nội tôi sẽ đánh gãy chân tôi cho xem. Khi tôi quay về thì ông ấy sẽ mắng tôi là đồ phá gia, sau đó thì sẽ đóng băng tài khoản ngân hàng của tôi!”
Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đều bật cười. Lúc này Lê Văn Vân mới sờ lên mũi và nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ chi khoản tiền này, khi nào họ tìm đến cậu thì hãy liên lạc với tôi, đến lúc đó tôi đến quẹt thẻ là được rồi.”
Hoàng Gia Gia ngay mặt ra, sau đó hỏi với vẻ bán tín bán nghi: “Thật vậy sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, chắc chắn tôi sẽ không gài cậu đầu” Lê Văn Vân vuốt nhẹ lên mũi.
“Anh em tốt.” Hoàng Gia Gia cười hehe rồi choàng vai bá cổ Lê Văn Vân.
Họ ngồi xuống với nhau trong phòng bao và nhìn xuống bên dưới qua cửa sổ của phòng bao.
Thực tế thì chẳng có gì đáng để xem cả.
Lê Văn Vân còn tưởng là người của thế giới ngầm đang đánh nhau.
Nhưng thật ra chỉ là một vài cao thủ đánh bốc tự do bình thường mà thôi, thậm chí bọn họ còn chưa từng luyện võ nữa.
Đương nhiên là nó vẫn khốc liệt hơn những trận đấu võ bằng tay chân chính thức, mấy người đó bị đánh đến mức máu me be bét.
Dường như rất nhiều người đã bị đè nén lâu ngày nên khi nhìn thấy cảnh tượng đó thì họ đều như được giải phóng đến cực độ.
Lê Văn Vân xem thêm một lúc nữa thì cảm thấy rất vô vị, anh nói với Hoàng Gia Gia: “Tôi và Thi Kỳ đi trước đây, chuyện này chẳng thú vị gì hết.”
“Đệch, thế mà còn không thú vị hả? Kích thích biết bao nhiêu!” Hoàng Gia Gia phấn khích nói: “Cũng được, có hai người ở đây tôi cũng không tiện làm việc.”
Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn hai người đẹp còn lại trong phòng bao.
Lê Văn Vân mỉm cười, không quan tâm đến chuyện đó cho lắm, anh chào anh ta rồi ra khỏi phòng bao.
Lúc bọn họ ra khỏi phòng bao thì bọn họ đã nhanh chóng cảm nhận được có đến mấy người đang cùng hướng mắt nhìn về phía họ.
Hai người họ khẽ cười rồi đi thẳng một mạch từ sòng bài bên dưới lòng đất ra ngoài.
Bọn họ không có xe nên đã không lái xe đến, họ từ từ đi bộ men theo con đường lộ của vùng ngoại ô.
“Hình như bọn họ đã bắt tay với nhau rồi.” Hoàng Thi Kỳ nói.
Đương nhiên Lê Văn Vân cũng đã cảm nhận được điều đó, rõ ràng mấy người phía sau lưng đã bàn bạc với nhau, cùng nhau đối phó với Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ trước rồi mới nói.
Vốn dĩ chỗ này là vùng ngoại ô, ngoài người của sòng bạc dưới đất ra thì có rất ít xe cộ qua lai.
Sau khi bọn họ đứng lại thì rút điện thoại ra và làm ra vẻ như muốn gọi taxi.